Dòng nước mắt rơi khi đậm sâu, em có muốn đâu
Nhưng khi mỗi em thương anh tình buộc phai màu
Từ lâu.. dường như trong trái tim của anh có hình bóng ai.. chúng ta đã sai
Có chăng là chưa đủ lý do để nói lời chấm dứt
Là lúc em còn da diết nhưng phải quyết.. lìa xa.
ĐK:
Vì yêu quá, tự em khiến em nhạt nhòa
Cần anh quá, anh cứ nghĩ em chỉ là
Người lui đến khi cần, chẳng có danh phận
Duyên chúng mình, chắc chỉ đến thế thôi
Lòng em đau, vì ta có duyên không hậu
Cạnh nhau lâu, mà chẳng thấy mái ấm đâu
Giờ ta lỡ nhau rồi, đánh rơi duyên trời
Chưa phải người suốt đời chăm sóc anh.
* Giờ em nghĩ đôi mình nên kết thúc cuộc tình
Duyên chúng mình chắc chỉ đến thế thôi.
[Em] Dòng nước mắt rơi khi đậm [D] sâu, em có muốn [Bm] đâu
Nhưng khi mỗi em thương anh tình [Am] buộc phai màu
Từ [C] lâu.. dường như trong trái tim của [Em] anh có hình bóng [G] ai.. chúng ta đã [Bm] sai
Có chăng là [Am] chưa đủ lý [Bm] do để nói [C] lời chấm dứt
Là [Bm] lúc em [Am] còn da diết [Bm] nhưng phải quyết.. lìa [Em] xa.
ĐK:
Vì yêu [C] quá, tự [D] em khiến em nhạt [Em] nhòa
Cần anh [Am] quá, anh [D] cứ nghĩ em chỉ [G] là
Người lui [C] đến khi cần, chẳng [Bm] có danh phận
Duyên chúng [Am] mình, chắc [Bm] chỉ đến thế [Em] thôi
Lòng em [C] đau, vì [D] ta có duyên không [Em] hậu
Cạnh nhau [Am] lâu, mà [D] chẳng thấy mái ấm [G] đâu
Giờ ta [C] lỡ nhau rồi, đánh [Bm] rơi duyên trời
Chưa phải [Am] người suốt [Bm] đời chăm sóc [Em] anh.
* Giờ em [C] nghĩ đôi mình nên kết [Bm] thúc cuộc tình
Duyên chúng [Am] mình chắc [Bm] chỉ đến thế [Em] thôi.