Verse 1:
Về với anh, về với nhà xưa
Vì thiếu em, tỏ lối hàng rêu
Còn luyến lưu, một chút gì không?
Mà biết bao lần anh vì em mà đã buông xuôi
Rồi bỗng nhiên, ngày nắng vừa đi
Thì bóng ai, về tới ngoài hiên
Cùng giấc mơ, hoà với khổ đau thấu trong mắt em
Vậy thì đành…
Nói em không tin nhưng bây giờ anh đã quên rồi mà
Nói em không tin nhưng một mình anh vẫn sống được thôi
Đã bao ngày trôi đi, mình dẫu đã phải chia li vì em nghĩ anh không dám bước đi
Và một điều là
Có quá ngây thơ khi em trở về nghĩ anh còn yêu?
Có quá ngây thơ sau bao tổn thương trớ trêu vì em?
Thấy anh còn ngu ngơ, nuối tiếc và bơ vơ thì em đã quá sai khi nhớ anh…từ đầu
Verse 2:
Chờ ngóng bao, mùa đã dần trôi
Mà thấy em, chẳng rõ buồn vui
Còn nhớ không, màu mắt bờ môi?
Mà biết bao lần anh vì em mà đã tương tư
Ngồi với nhau, một chút hàn huyên
Rồi hãy đi, tìm chốn bình yên
Vì đã qua, ngày tháng khổ đau thấu trong mắt anh
Vậy thì đành…
Nói em không tin nhưng bây giờ anh đã quên rồi mà
Nói em không tin nhưng một mình anh vẫn sống được thôi
Đã bao ngày trôi đi, mình dẫu đã phải chia li vì em nghĩ anh không dám bước đi
Và một điều là
Có quá ngây thơ khi em trở về nghĩ anh còn yêu?
Có quá ngây thơ sau bao tổn thương trớ trêu vì em?
Thấy anh còn ngu ngơ, nuối tiếc và bơ vơ thì em đã quá sai khi nhớ anh
Tỉnh giấc trong màn đêm buông tàn
Chẳng thể níu em ở lại thêm một lần
Lòng anh rối tung rồi nhớ nhung vời vợi
Là vì em đã đi rồi
Nói cho ai nghe khi bây giờ không có em ở đây
Nói cho ai nghe khi một mình anh sống thế nào đây?
Mới bao ngày trôi đi, mình dẫu đã phải chia li vì anh nghĩ em không thể bước đi
Và một điều là có quá ngây thơ khi anh tưởng rằng đã quên được em
Có quá ngây thơ khi anh tưởng rằng có em kề bên
Với tóc thềm môi hôn nhưng em mãi chẳng về bên đây
Thì anh có quá sai khi nhớ em từ đầu