1. Dẫu chuyện mình đã trôi đi bao nhiêu năm rồi
Mà ai vẫn nợ nhau lời xin lỗi
Có những nỗi nhớ không sao nói ra thành lời
Trái tim này chưa biết thảnh thơi.
2. Giữa dòng đời vốn bon chen xô nghiêng ngang dọc
Lại thật khó để quên một hình bóng
Những ký ức mãi không nguôi xoáy sâu vào lòng
Cứ sôi sục theo dòng máu nóng.
ĐK:
Biết phải mất bao lâu để có thể quên một người
Kết thúc những ngày mưa trắng trời
Ước gì chúng ta chưa từng quen biết nhau trong đời
Thì đâu phải nợ nhau một lời.
Biết phải mất bao lâu để có thể quên một người
Kết thúc những buồn đau rã rời
Ước gì chúng ta không được nhân duyên đưa lối
Thì đâu phải nợ nhau một lời.
* Lời xin lỗi vì đã yêu nhau.
1. [Am] Dẫu chuyện mình đã [Em] trôi đi bao [F] nhiêu năm [C] rồi
[Dm] Mà ai vẫn nợ [G7] nhau lời xin [C] lỗi
[Dm] Có những nỗi nhớ [G] không sao [E7] nói ra thành [Am] lời
[Dm] Trái tim này [B7] chưa biết thảnh [E7] thơi.
2. [Am] Giữa dòng đời vốn [Em] bon chen xô [F] nghiêng ngang [C] dọc
[Dm] Lại thật khó để [G7] quên một hình [C] bóng
[Dm] Những ký ức mãi [G] không nguôi [E7] xoáy sâu vào [Am] lòng
[Dm] Cứ sôi sục [B7] theo dòng máu [E7] nóng.
ĐK:
[F] Biết phải mất [G] bao lâu để [Em] có thể quên một [Am] người
[Dm] Kết thúc những [G7] ngày mưa trắng [C] trời
[F] Ước gì chúng [G] ta chưa từng [Em] quen biết nhau trong [Am] đời
[F] Thì đâu phải [G] nợ nhau một [Am] lời.
[F] Biết phải mất [G] bao lâu để [Em] có thể quên một [Am] người
[Dm] Kết thúc những [G7] buồn đau rã [C] rời [C7]
[F] Ước gì chúng [G] ta không được [E7] nhân duyên đưa [Am] lối
[F] Thì đâu phải [G] nợ nhau một [Am] lời.
* [F] Lời xin lỗi [G] vì đã yêu [Am] nhau.