Intro:
Cậu cũng biết rồi, tất cả chỉ là lá bài của số phận. Quan trọng là mình đã sống thế nào và làm được những gì. Tất cả rồi cũng sẽ trở về với cát bụi và khi điều đó đến thì ko còn gì là quan trọng. Tặng cậu, chả biết làm gì hơn để thay đổi lá bài số phận đã dành cho cậu .. và cả cho tớ.
RAP1:
Đêm mùa đông giá lạnh heo hắt. Căn phòng vắng chỉ 1 mình nó vắt lên trán những nghĩ suy. Dòng nước mắt kia lăn dài trên bờ mi.
Cuộc đời nó vẫn đang tính từng đêm, đếm ngược thời gian trôi đi, trang giấy trắng chép ghi ứa đọng dòng cảm xúc, giọt nước mắt chứa đựng những gì?
Ánh dương kia dần đưa nó đi xa, vô vọng chìm trong bóng tối bao la lạnh lẽo đau thương kia rồi một ngày nào đó cũng sẽ đi qua.
Bao nhiêu ký ức hiện về hình bóng quê nhà. Còn đâu đây cùng nỗi nhớ da diết mẹ già đang trông ngóng thương con biết bao ngày tháng qua.
Đặt viên thuốc lên môi nó gượng cười cho ai oán bi than 1 đời người. Số phận ngày từng ngày dần mang theo sinh mệnh của nó về gần hơn với trời.
Là bởi tại làm sao?? Và vì đâu mà căn bệnh hiểm nghèo quái ác nỡ tìm đến rình rập rồi mang nó ra đi.
Ướt mi từng đêm , nguyện cầu từng đêm , và để rồi nó có lại được gì ?
Niềm tin tan biến, không đủ sức chịu đựng, nghị lực phôi pha, tất cả là vì sao?
Mọi thứ vẫn còn đây, mọi người vẫn còn đây. Nó phải cố đứng dậy nắm lấy niềm tin vượt qua mọi cơn đau, hướng tới những ngày sau, đi trên con đường tương lai nhiệm màu, xua tan đau thương ở phía trước ngẩng cao đầu cất bước 0 bao giờ dừng bước.
Đừng bao giờ bỏ cuộc.
Hook x2:
Bước bước bước bước.. Nó vẫn bước trên con đường của riêng nó.
Ước ước ước ước ..mong lại được trở về với những ngày xưa đó.
1 bữa cơm cùng cha mẹ, giọng nói, tiếng cười , cảm nhận chút hơi ấm gia đình như biết bao nhiêu người nhưng mà sao ước vọng đó quá xa xôi, xa xôi.
RAP2:
Cuộc sống là thế. Bao đau thương mệt nhọc tìm đến.
Nó chỉ là 1 con người nhỏ bé.
Nó đâu làm gì sai, không làm gì nên tội để giờ đây thân xác không hồn sợ hãi đưa đẩy con người trong u mê lạc lối.
Nào một ai có hay đêm từng đêm buồn chán ê chề đắm chìm trong men say để quên đi từng cơn đau đớn. Nó đau đớn từng cơn.
Nào một ai có biết nó vẫn đang hằng ngày 1 mềnh chống chọi vs căn bệnh.
Ngày từng ngày vẫn đang trôi qua, mắt lệ rơi xót xa, đắng cay nhưng mà làm được gì khi nó đang dần chết trong lạnh lẽo, trong đơn côi.
Không 1 ai bên cạnh và sẻ chia cùng nó trong khi căn bệnh đó đang từng ngày dập tắt đi niêm vui nụ cười trên môi nó.
1 Tuổi thơ vất vả cố gắng thành công nhưng mà sao ông trời vẫn cứ mai nỡ gieo thương đau.
Thôi hãy cứ vui lên hy vọng tràn đầy sống trọn từng ngày cho mai sau.
Vi thương đau sẽ qua. Và ở một nơi xa có muôn hoa rực rỡ đua nở đón chờ ngày mới.
Mọi ưu phiền, lo nghĩ cùng với cô đơn lẻ loi sẽ xa rời.
Niềm vui ngập tràn hạnh phúc sẽ tới ở 1 nơi không còn đau đớn.
1 cuộc sống yên bình.
Đón ánh bình minh.
Hook x2
1. Thằng bé âm thầm đi vào ngõ [Am] nhỏ
Tuổi ấu thơ [A7] đã mang nhiều âu [Dm] lo
Ngày nó sống kiếp lang [Am] thang
Ngẩn ngơ như chim xa [C] đàn
Nghĩ [E7] mình tủi thân muôn vàn.
2. Mẹ nó qua đời khi còn tấm [Am] nhỏ
Một chén cơm [A7] chiều nên lòng chưa [Dm] no
Cuộc sống đói rách bơ [Am] vơ
Hỏi ai ai cho nương [C] nhờ
Chuỗi [E7] ngày tăm tối bơ [Am] vơ.
ĐK:
Đêm đêm nó [Dm] ngủ một manh chiếu rách co [E7] ro
Một thân côi cút không [Am] nhà
Thân [E7] em lá cỏ bạn thân ai có đâu [Dm] xa
Thằng Tư con Tám lê [C] la trên phố xa [E7] hoa
3. Mẹ nó không còn nên đời nó [Am] khổ
Một chén cơm [A7] chiều nên lòng chưa [Dm] no
Nhiều lúc nó khóc trong [Am] mơ
Mẹ ơi, con yêu mong [C] chờ
Bao [E7] giờ cho đến bao [Am] giờ.