Con thấy đường đời này dài hơn những gì mà mình đã nghỉ
Khó tưởng tượng ra một người lạ chưa từng tiếp xúc cho mình một ít tình thương
Chắc là không, chẳng một ai tuyệt vời hơn cách mẹ đến thăm con vào những buổi chiều
Và ngày đó cứ nghỉ mẹ đễ con sống xa nhà là không yêu thương nhưng giờ thì con đã hiểu
Mẹ mong con được cấp sách đến trường, có tương lai và thành người lớn
Xa gia đình cùng người chưa quen biết chỉ là đễ khoảng cách đến lớp được bớt xa hơn
Nhưng mẹ ơi, đôi lúc con thấy nhớ nhà
Nhớ những thứ tưởng chừng vất vả, con thuộc về đó hơn cái thành phố xa hoa
Và Con trai của mẹ lớn đủ đễ có thể nhận ra tình yêu gia đình là điều cao cả
Đủ lớn đễ qua điên thoại, con có thể khóc nhưng vẫn cố nói rằng không sao mà
Thành phố này vội vã lắm mẹ ơi, chẳng ai đứng lại đễ nhìn một người đang khóc
Chẳng ai đủ bao dung đễ làm điễm tựa, mặc cho bản thân của mình khó nhọc
Ai cũng mang cho mình vỏ bọc, họ giấu ích kỹ bên trong lời khen
Họ giấu nhẹm đi nụ cười, họ thích nhìn đời với những đôi mắt màu đen
Con chẳng tìm đâu được bình yên, chẳng thể giữ suy nghỉ hồn nhiên
Chẳng thể nằm cả ngày trong căn phòng nhỏ, phải chạy như điên đễ kiếm đồng tiền
Con chẳng tìm đâu được bình yên, chẳng thể giữ được nổi niềm riêng
Chẳng thể giữ tim mình trách khỏi một phút tình duyên đễ rồi sau đó chỉ toàn muộn phiền
I know where i belong
I can see u
Oh mom, im coming home alone
Alonely day i mis u mom
Và ai rồi cũng sẽ lớn, con vẫn vậy trong mắt của mẹ mỗi khi lại phạm sai lầm
Nhớ cái lần, vụt chạy khỏi nhà vì sợ đòn đau đến mức làm mẹ đuổi theo mới dừng
Mọi thứ vẫn vậy, mẹ vẫn mong con được thành danh
Mong con xây cho mình mái ấm, mong con vượt qua được mọi nghịch cảnh
Con nhớ nhất lần mẹ nói rằng nhà mình nghèo đến mức học phí con nợ được không
Khó chịu đến mức mặt nặng mày nhẹ mà chẳng nghỉ đến rằng mẹ buồn, chẳng kìm được lòng
Đến bây giờ con đã mua cho mẹ chiếc áo nào đâu?
Đãi mẹ một buổi cơm mình nấu,hãy chỉ khiến mẹ thức đến mức bạc đầu
Con vẫn nợ mẹ một nàng dâu?
Trưởng thành bao nhiêu là đủ? đễ mẹ cảm thấy hãnh diện về con
Trưởng thành là như thế nào khi mẹ vẫn ôm vào lòng dù con đã lớn
Không muốn như Pinokio, lừa dối học cách thành người biết nói yêu thương
Không muốn đến cuối ngày khi trở về nhà, trong đầu chỉ toàn những điều lầm tưởng
Con không muốn có lúc đôi chân mình đi lầm hướng
Và con càng không muốn phải thấy mẹ buồn khi màng đêm xuống
Hay nước mắt mẹ nhẹ buông?
Không muốn nghe sức khỏe mẹ giảm sút ,qua mỗi cuộc điên thoại đường dài
Không muốn biết chích xác ngày nào con trở thành người duy nhất ở lại
Không muốn về trễ và bỏ bữa cơm khi mẹ chờ con mãi
Không muốn rồi cuộc đời này thiếu đi mặt trời, đễ con nhu loai co dai