Đoạn đường mà anh đang bước
Không có em đi chung lối về
Khoảng thời gian anh đang sống
Không có em chia bao buồn vui.
Phải biết phải chấp nhận thôi
Phải làm quen sống thiếu một người
Nhưng sao giọt lệ vẫn rơi
Mỗi khi nhớ em người ơi.
Nhặt một cành hoa trên phố
Thêm xót xa con tim mong chờ
Bởi vì anh luôn ghi nhớ
Em rất vui khi anh tặng hoa.
Nhiều lúc mìh đã giận nhau
Để rồi em nước mắt nhạt nhoà
Anh mamg tặng người bó hoa
Thế là anh với em làm hòa.
[ĐK:]
Tình ta đã trôi xa, em đã bước đi theo người ta
Mà em nào có nhận ra anh vẫn yêu em nhiều quá
Giờ thì chắc em đã quên những bó hoa anh tặng em
Chắc em giờ đã bình yên quên hết kỷ niệm xưa êm đềm.