Em chỉ ước một lần nữa thôi được nhìn anh mỉm cười...
Em chỉ ước mơ anh nghĩ đến em, dẫu là vài phút giây...
Đoạn đường quá đông, anh đã quá xa, à nỗi nhớ quá dài...
Như một thói quen, em tìm cánh tay, ngỡ như mãi đây...
Lần đầu tiên mới thấu khoảng cách của từ “xa”
Lần đầu tiên mới biết cảm giác của chữ “buồn”
Em chưa hề nghĩ đến có những ngày không anh,
Chợt nhận ra khóe mắt đã ướt tự bao giờ !
Vì không muốn cứ phải níu kèo trong tình yêu,
Người con gái sẽ đành chịu mang riêng nỗi buồn !
Nỗi buồn nào chẳng thấu, vết thương nào không đau,
Giọt nước mắt nhưng không trôi hết ưu phiền,
Có lẽ không bao giờ...
Có phải dấu yêu đã tàn úa như màu của nắng cuối chiều?
Có phải giấc mơ đã vụn vỡ như cánh hoa bằng thủy tinh...