Tiếng nhạc tắt trên môi nụ cười, tóc bạc trắng bon chen làm người, mắt là giấc chiêm bao cuộc đời, lần hồi theo chân áng mây trời.
Nếu tình chất trong tim tràn đầy, vẫn cảm thấy cô đơn từng ngày, quá nhỏ bé đôi chân dạn dày, mà đất trời quá rộng tầm tay.
ĐK:
Ôm đoạn trường vào lòng băng giá, để rồi ra tựa nhánh Thông già, thời tới múa ca, tình hết lánh xa, đời éo le dối gian nhiều quá.
Câu mặn nồng ngọt bùi chăn gối, dù nghìn thương rồi cũng xa vời, ngày tháng cuốn trôi, bạn hữu khắp nơi, nhìn trước sau chia tay cùng lối.
Dẫu đời ghét hay thương mặc đời, vẫn còn chút tin yêu tuyệt vời, dấu vào đáy tim riêng hình hài, đầy thăng trầm lẫn lộn buồn vui.
NẮNG CHIỀU tắt trên môi nụ cười ..... hài, ĐỜI NHƯ LÀ GIẤC MỘNG MÀ THÔI.