Anh nhớ mãi ngày gặp em, cô gái Tày đẹp xinh, với sắc áo chàm đẹp xinh.
Mà giọng hát nghe sao thiết tha dịu êm, nghe sao ngọt ngào như nước suối.
Trong veo như nước suối giữa rừng sớm mai.
Em đưa anh về sông Bằng ngày Xuân phong lan xanh mộ Kim Đồng.
Về Pác Bó nghe Khuổi Nậm hát ca (á a).
Ôi mênh mông trời Cao Bằng.
Rừng sâu non cao in hình bóng Người.
Lời thơ bên suối vẫn vang vọng bốn phương.
(Đọc thơ)
Non xa xa, nước xa xa.
Nào phải thênh thang mới gọi là.
Đây suối Lê-nin, kia núi Mác.
Hai tay gây dựng một sơn hà.
2-
Hang Cốc Bó Người dừng chân thương nước nặng tình dân.
Nắm đất phút đầu Người hôn là ngọn đuốc xua tan bóng đêm nghìn năm.
Xua tan ngục tù, xua tăm tối đưa nhân dân mau tới chân trời sáng tươi.
Non sông ta đẹp vô ngần mùa Xuân mưa bay cho đào thắm hồng.
Trời Pác Bó vẫn xanh màu ước mơ (ớ ơ).
Tay trong tay lòng ghi lòng về bên sông Hương, sông Hậu, sông Tiền.
Rừng thiêng Pác Bó vẫn chung tình nước non.
3-
Ơi Pác Bó ngàn trùng xa, thương nhớ giục lòng ta mấy suối mấy đèo cùng vượt qua.
Lời non nước nâng tay súng ta càng nhanh.
Quân giặc bạo cuồng không mong xoá nơi thiêng liêng cao quý trong lòng chúng ta.
Ôi mênh mông trời Cao Bằng vùi chôn xâm lăng núi rừng điệp trùng.
Từng tấc đất ghi muôn vàn chiến công (ứ ư).
Ôi xanh trong dòng sông Bằng hòa vui sông Hương, sông Hậu, sông Tiền.
Rừng thiêng Pác Bó mãi chung tình nước non.
Lời thơ bên suối mãi vang vọng bốn phương.