Thuyền đã sang sông, bỏ lại mình anh đứng trông mong
Giờ người có ai kia, chẳng phải là anh đúng không
Ngày tháng phôi phai, cuộc tình nồng thắm em ở bên ai
Cánh hoa tàn em phũ phàng lòng anh nát tan
Bao câu yêu ngày xưa người bỏ mặc anh đi trong chiều mưa
Vẫn mong chờ dẫu đã biết tình mình đã lỡ
Hơi men bao nồng say, lòng buồn vì em nay đã đổi thay
Chút yêu thương chút vấn vương nay còn đâu nữa
Người hẹn người thề là trăm năm mà sao giờ lại quá xa xăm
Một mai người về trốn thôn quê nhưng đã quên câu hứa câu thề
Hồng nhan bạc phận mình tôi mang đớn đau thôi kiếp bẽ bàng
Niềm riêng này thôi chôn giấu xót xa mình ai thấu được đâu
Đành ôm kỷ niệm mình tôi mang, lệ rơi lòng đau nát tâm can
Nhành hoa rụng rơi sát bên sông, còn tình anh ai thấu nỗi lòng
Giọt sầu đọng lại trên đôi mi, nhớ thương chỉ là hoang phí
Giờ đành ngậm ngùi quay đi, tiếc thương vì cuộc tình trái ngang
Mang suy tư ai vứt đi, bao mộng mơ yêu thương ta trước khi
Tuôn lệ cay ai ơi sao ướt mi, thương rồi quên vì sao chẳng suy nghĩ
Ai chờ đâu bao câu yêu dối gian, yêu người nên anh đâu dám thở than
Câu từ ly vì em tôi lỡ mang, cho lời yêu vội tan theo muộn màng
RAP:
Thương cho phận anh bao điều dở dang, đành phải mang cất
Ai đâu nào muốn cuộc tình vỡ tan vì, em là duy nhất
Tựa như mưa giông kéo đến, cho anh tỉnh giấc mộng say
Như một trò đùa em buông bàn tay, chính anh vẫn chẳng thể nào hay
Ta đã từ yêu thành lạ mình từ người thương hóa người dưng
Đời như bức tranh người họa, khóe mắt của ai đã nhẹ rung
Thương cho tấm thân bần hàn, khi đời chỉ muốn bình yên
Nhưng rồi sau cùng vẫn chẳng thể níu cho mình được mối tình duyên
[Em thương người ta quên đi mối tình đậm sâu
Giờ người nơi đâu để anh nơi đây ngóng trông
Nơi đây mình anh suy tư tháng ngày cô liêu
Ngày đêm móng nhớ dẫu hóa ngu ngơ anh vẫn chờ]