Nhớ Nhau Hoài

Sáng tác: 

Anh Việt Thu

Trình bày: 

Phương Thùy


Anh ở nơi nào, có còn mùa xuân không anh?
Rừng ngàn lá gió, từng đêm nhắc nhở, thì thầm.
Nắng ở trên đầu, nắng trong lòng phố,
Gió ở trên non, gió cuốn mây về.

Sao anh vẫn ngồi mà nghe cô đơn,
Mà nghe nức nở trong hồn,
Và thương đôi mắt nhỏ em buồn.
Vì mình yêu nhau, vì mình thương nhau nên mới giận hờn,
Vì mình xa nhau, nên nhớ nhớ nhau hoài

Em ở nơi nào, có còn mùa xuân không em?
Rừng ngàn lá gió, từng đêm nhắc nhở, thì thầm.
Mai lỡ không về, chắc anh buồn biết mấy.
Dáng nhỏ xuân xưa cũng nhớ đêm ngày.

1. Em ở nơi [Em] nào, có [B7] còn mùa xuân không [Em] em
Rừng ngàn lá [G] gió, từng [D] đêm nhắc nhở thì [Em] thầm.
Nắng ở trên [D] đầu, nắng trong lòng [Am] phố,
Gió ở trên [B] non, gió cuốn mây [Em] về.

ĐK: Sao [Em] anh vẫn ngồi mà nghe cô [G] đơn
Mà [D] nghe nức nở trong [C] hồn,
và thương đôi mắt [E7] nhỏ em [Am] buồn.
Vì mình yêu [Bm] nhau, vì mình thương nhau nên mới giận hờn,
Vì mình xa nhau, nên nhớ nhớ nhau [Em] hoài.

2. Em ở nơi nào, có [B7] còn mùa xuân không [Em] em
Rừng ngàn lá [G] gió, từng [D] đêm nhắc nhở thì [Em] thầm.
Mai lỡ không [D] về, chắc anh buồn biết [Am] mấy.
Dáng nhỏ xuân [B] xưa cũng nhớ đêm [Em] ngày.



Nghe thêm