Cuộc sống này lắm lúc nhìn thấu sự dối gian
Càng thêm biết quý tình người thế nhân
Khóe mắt cứ nghẹn đắng, Người muốn tỉm kiếm điều chi
Nói câu từ biệt, rồi đến nơi xa không về
Có nhớ tháng ngày ấy, thuở hàn vi
Cùng nhau nếm sương gió nếm bụi đời đắng cay
Thế giới này quá rộng, mà đáy lòng quá sâu
Đời lênh đênh, sao nhìn ra đen và trắng.
Nhắn phương ấy, mấy dòng thư
Tình anh em bấy lâu chẳng nhạt nhòa
Thà một câu bình an, thà một câu oán than
Thì vơi trong ta, phần nhớ mong…
Nhắn phương ấy, chớ phiền lo
Đời chông gai bước đi không ngại gì
Làm sao quên đi, tình anh em khắc ghi
Chờ xuân nay sang, đâm chồi lá
Chúng ta tái ngộ.
Cuộc sống vốn thế mà có tiền có thế gian
Thế nhưng bạn bè được mấy ai sống thật tâm?
Chính lúc nghèo khó, có người đến cùng sớt chia
Tình kia khó bán, đếm đong mua được sao
Chốn ấy gió rét, chốn này ai lắng lo
Dòng thư nhắn đến, ngó giùm chuyện má ba
Chắc chắn là Tết mới này về quê đón xuân sang
Ngồi chung mâm cơm, anh và tôi say cạn chén.
(“Xuân này, chúng ta gặp lại”)