Nặng trên vai một nỗi thao nhớ ai mờ mắt
Duyên số hai từ nhưng dài như đến vạn dặm
Bôn ba sớm muộn rồi nên duyên
Ngỡ chịu được gian nan vì quen sóng gió, mà ngờ đâu
Đèn uyên ương chưa một lần được cùng nhau thắp
Nhưng bao tủi nhục với cay đắng đã nếm bên nhau
Chiếc Trâm muốn được cài lên mái tóc
Đời này quên gì chứ không quên được người
Là Nhớ ai đó đến kiệt quệ, nhưng chỉ thể nhìn khơi sương
Xa cách bấy lâu biết tháng năm có làm phai lòng?
Đêm ngắm ánh trăng lo người nhọc nằm cô đơn
Nghe gió khẽ đưa mà lòng chẳng thể nên lời
Biết nói với ai nỗi nhớ đậm lòng mòn cả tim gan
Mơ thấy dáng thương nơi phương xa gánh mang chẵng đặng
Câu nói yêu thương năm xưa chưa trọn vì phận bạc lấm lem
Sẽ giữ câu thề, chờ hôm trở về
Nhớ ai đó đến kiệt quệ
Nước mắt ai nghẹn ngào khi máu tan vào mưa
Bàn tay chở che hàng trăm ngàn gai từ giàn thiên lý cắt vào
Chẳng rời mặc giông tố thét gào
Hơi thở ấm áp, nhá dịu dàng nơi bờ môi
Nhớ canh dài cạnh nhau thưởng ngoạn đời nghèo khó
Vui biết bao
Phận này mà cưới được người thương hơn cả chính mình
Ký ức tựa vào để tìm hơi ấm