Nhìn những mùa thu đi
Em nghe sầu lên trong nắng, và lá rụng ngoài song
Nghe tên mình vào quên lãng
Nghe tháng ngày chết trong thu vàng.
Nhìn những lần thu đi, tay trơn buồn ôm nuối tiếc
Nghe gió lạnh về đêm, hai mươi sầu dâng mắt biếc
Thương cho người rồi lạnh lùng riêng
Gió heo may đã về, chiều tím loang vỉa hè
Và gió hôn tóc thề, rồi mùa thu bay đi
Trong nắng vàng chiều nay
Anh nghe buồn mình trên ấy.
Chiều cuối trời nhiều mây, đơn côi bàn tay quên lối
Đưa em về nắng vương nhè nhẹ
Đã mấy lần thu sang, công viên chiều qua rất ngắn
Chúng mình ngày xưa, anh ghi bằng nhiều thu vắng
Đến thu này thì mộng nhạt phai.