Gió đưa qua đồi, nát tan rồi
Những mộng mơ ngày mình có đôi
Chẳng phải anh tồi, em không tồi
Đôi bờ môi lạnh lùng thế thôi
Ôi! Người thương ta chắc chi đã là
Người ta thương đúng không?
Người đem hoa nắng mang theo cả
Một chiều mưa bão giông
Thân tôi kiếp này, chẳng kẻ nào ngó nghiêng
Tâm trí đọa đày, vì đời người toàn xỏ xiên
Đôi mắt hao gầy, tưởng rằng mình sẽ hóa điên
Nhưng thôi chắc là, phận mình chẳng có duyên với ai!
Ở trong màn tối, tìm không được lối
Nhân gian tựa như chỉ còn có tôi
Vài ba lời ca, ngân vang gần xa
Không gian giường như chẳng còn chúng ta
Người ta thương chắc chi đã là
Người thương ta đúng không?
Người ta trao hết tương tư giờ
Thả trôi theo suối sông
Thân tôi kiếp này, chẳng kẻ nào ngó nghiêng
Tâm trí đọa đày, vì người đời toàn xỏ xiên
Đôi mắt hao gầy, tưởng rằng mình sẽ hóa điên
Nhưng thôi chắc là, phận mình chẳng có duyên với ai!
Người mình yêu đâu có yêu mình
Người yêu mình mình đâu có yêu
Người xung quanh nhưng vẫn một mình
Một mình vì bên mình đâu có ngườiThân tôi kiếp này, chẳng kẻ nào ngó nghiêng
Tâm trí đọa đày, vì người đời toàn xỏ xiên
Đôi mắt hao gầy, tưởng rằng mình sẽ hóa điên
Nhưng thôi chắc là, phận mình chẳng có duyên với ai