Có lẽ em vẫn chưa quen mình đã….
Qua đi tiếng nấc trong đêm..thét gào
Câu chuyện ngày đó chưa quên
Như ngày hôm qua chưa bắt đầu
Ngày trở về từ nơi ta chưa ghé đến…
Có những kí ức không bao giờ tan
Để cho những giông gió có cố cũng không xóa mờ
Hãy xem như em chưa hề nói…anh chưa hề quay lưng không nhìn lại
Để khoảng trống trong em cố lấp cũng không thể đầy….
Người đó..giờ còn nhớ đến em không
Làm sao mỉm cười trước những cơn đau
Để khi…yêu thương rồi cũng qua nhanh
Là em biết đến khi…em sẽ mất anh suốt đời
Mộng mơ…cùng về đến cuối bến bờ
Ngờ đâu…đoạn đường rẽ lối 2 phương
Anh mang đến cho em yêu thương lại vội xóa hết đi mau
Em trở về…nhìn anh trong ‘tầm nhạt nhòa’
Em vẫn vui khi anh vô tâm
Em đã cố gắng để hiểu anh hơn
Nhưng 2 phương trời mà…
Chỉ mong anh đừng đơn giản buông câu cách xa…..