Từng có những con sông đựng Thiên Hà to lớn
Người xướng khúc ca xưa là do còn vương vấn?
Từ kiếp trước, 500 lần ta từng gặp gỡ
Chắc đâu còn ai nhớ chăng
Rồi đến lúc hai ta phải luân hồi chia cách
Vài phút thoáng qua ta còn kịp nói mấy câu
Rằng ai đó trong thâm tâm ta quay lại nhìn
Trong sự ngờ vực, thương tâm
Chàng nghe thấy tiếng chuông du dương vọng về? (Chầm chậm tiếng chuông)
Chàng xem trắng xóa quanh đây cây hòe hoa?
Mặt hồ lăn tăn làn gió qua (Nắng mai ánh lên lung linh thật lặng yên)
Hữu tình hữu ý
Quỳ thiên địa nhất bái (Nhất bái...ah…mộng cũ êm đềm)
“Tình ý tương thông” đã cho ta đoạn sắc xuân đẹp như thế
Khi thật may đế ta gặp chàng, chàng có hay?
Khi “tóc bạc răng long” chẳng quên
Quỳ thiên địa nhất bái (Nhất bái...ah…chìm giữa yêu hận)
Quỳ dưới cao xanh, đã cho ta vị ngát hương chốn trần thế
Chàng cất lấy vài câu tâm ý trên bờ môi
Ta gặp nhau cho tròn hết những câu từng thề
Dù giấy có thô nhưng họa ra từng năm tháng
Người xướng khúc ca xưa cho ta càng đau đáu
Dù những thứ xưa kia đôi ta từng trân quý
Đến sau cùng tựa pháo hoa.
Hà tất phải xin ông trời “rủ lòng thương xót”
Mà có lẽ ta không thể vượt sóng gió kia
Sinh tử duyên số phó mặc cho vận mệnh
Khi chẳng tròn thệ ước kia
Nàng xem dưới đấy đang mấy chung vui mừng? (Vài giọt nhấp môi)
Nàng nghe thấy tiếng hân hoan chúc tụng ta?
Sau này không bao giờ hối tiếc (Kiếp sau chúng ta gặp lại nhau)
Ta thề vô hối