Em từ quê lên phố
Sao mà có lắm gian nan
Băng qua đường
Mà như băng thác
Dòng người cứ thế chen ngang.
Đê mà đông nghin nghít
Phải nói là Đê La Thành.
Có ông taxi nhấn còi inh ỏi
Mồm quát “mày xê ra nhanh!”
Em đâu có tội gì
Sao mà em đen quá.
Đi vào thang máy
Chung cư bên đường
Tránh nóng mà chẳng được tha
Gặp ngay cô em gái
Nựng một cái chỉ 200 cành.
Mới nựng có vài ba cái lộ phí
Đi đường đã sạch sành sanh
Em đi giữa lòng Hà Nội
Bụi mịt mù như ở sapa
Cá hồ Tây bơi ngửa
Tung tăng cùng rác phập phồng
Như lũ thiên nga.
Ngủ quên ở trên ghế đá
Thức dậy chẳng thấy đôi dép em đâu.
Trời ơi đôi tông bố tặng
Nâng niu gìn giữ không biết bao lâu.
Quyết tâm bỏ quê nghèo
Tìm đến nơi chốn phố phường.
Cầu mong no ấm mai này
Ngờ đâu gian khó như vậy.
Phải làm sao, phải làm sao.
Em muốn đi muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
Rác lênh láng bên hồ
Người cứ chen chúc xô bồ
Kèm tiếng la ó đau đầu
Và những gian dối trao nhau
Vì tiền thôi vì tiền thôi.
Em muốn đi, muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
Sải bước ở Trần Duy Hưng
Em vô tình thấy cô thiếu nữ.
Bơ vơ cô đứng một mình
Khuôn mặt chất chứa
Thật nhiều tâm tư.
Galant có sẵn trong người
Em tới hỏi thăm ân cần lo lắng.
Nhưng chưa kịp hỏi
Cô ta đã quát “cút *
Mày đi cho bà làm ăn”.
Trời ơi
Thương thay cho số phận nghèo.
Không tiền không bạc
Chân lấm tay bùn thì
Chó cũng chẳng thèm theo.
Người Tràng An mà cô giáo kể
Văn minh thanh lịch
Ngày xưa đâu rồi.
Sao bây giờ từ già tới trẻ
Nghiệp tụ vây kín cả 1 vành môi.
Từ trong ngõ cho đến ngoài đường
Từ thằng móc túi
Cho đến tiểu thương.
Tiếng oto bóp còi inh ỏi
Hòa trong tiếng chửi
Vang khắp phố phường.
“Tiên sư dòng họ nhà mày
Đến chồng bà mày cũng dám lấy à?”
“Thằng kia đến ngày đóng họ
Không nôn ra tiền
Tao đánh chết * mày ngay”
Quyết tâm bỏ quê nghèo
Tìm đến nơi chốn phố phường.
Cầu mong no ấm mai này
Ngờ đâu gian khó như vậy.
Phải làm sao, phải làm sao.
Em muốn đi muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
Rác lênh láng bên hồ
Người cứ chen chúc xô bồ
Kèm tiếng la ó đau đầu
Và những gian dối trao nhau
Vì tiền thôi vì tiền thôi.
Em muốn đi, muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
Hà nội có thêm phố cổ
Mang tên là phố bóng cười.
Có cô thiếu nữ hít ra hít vào
Làm sao cho cố giống đời.
Rồi lại lăn ra ngất
Này thì là dân chơi chất.
Ít ra hiền lành ngoan ngoãn
Ở đất Hà Nội này “em đây nhất”.
Tạt vào 1 hàng bún vỉa
Ăn thử đặc sản 1 lần
Ngờ đâu ăn 2 3 miếng
Trật tự dí chạy tụt quần.
Ngã sấp mặt vì va phải vào
15 cái biển quảng cáo
Trời ơi quảng tùm lum thứ
Cáo dán kín mít cả 1 bờ rào.
Băng qua lô cốt lù lù công trường
Xây lắp bụi cuốn mịt mù.
Cột điện mọc lên như nấm
Chen hàng chen lối dây nối bù xù.
Chẳng như lâu nay nghĩ
Chẳng giống những gì em mong
Thì thôi cho em trở về nơi
Có mẹ già ngày nhớ đêm trông
Quyết tâm bỏ quê nghèo
Tìm đến nơi chốn phố phường.
Cầu mong no ấm mai này
Ngờ đâu gian khó như vậy.
Phải làm sao, phải làm sao.
Em muốn đi muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
Rác lênh láng bên hồ
Người cứ chen chúc xô bồ
Kèm tiếng la ó đau đầu
Và những gian dối trao nhau
Vì tiền thôi vì tiền thôi.
Em muốn đi, muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
La la la la la la la la la la la
La la la la la la la la la la la la
Phải làm sao phải làm sao
Em muốn đi muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà
La la la la la la la la la la la la
La la la la la la la la la la la
Vì tiền thôi vì tiền thôi
Em muốn đi muốn đi
Muốn đi muốn đi về nhà