Đêm dần buông
Chỉ có nắng phai mờ trĩu trên đôi bờ bến xa thật xa
Bàn chân bước đi về lối xưa em từng ghé ngang qua đời anh
Trách ai bây giờ đây?
Hận đời cay đắng đã khiến ánh mắt em bẽ bàng
Mộng buồn tương tư về ai?
Nghìn cơn gió bay hờ hững nơi anh trần thế muôn niềm đau
Dấu yêu tàn một sớm mai như đóa hoa Quỳnh Anh
Biết bao nhiêu lời em
Thề hẹn trăng nước bên anh
Cớ sao giờ bao nhiêu chiếc lá úa trong chiều thu?
Mộng hồn tương luyến, trăng trôi miên man giữa hà lưu
Ái ân sầu bi ai mang bây giờ, mờ sương tan theo mây hững hờ
Vạn hoa rơi nơi anh nhớ mong nhân tình đã lỡ
Cớ sao giờ bao nhiêu yêu thương nỡ phai nhạt phai?
Mộng hồn tương luyến em đang nơi đâu vui cùng ai?
Trái tim giờ đây như hoa vô tình, mình chơi vơi nơi xưa yên bình
Bàn tay buông lơi anh với anh trong chiều tan vỡ
Tàn phai
Verse 2:
Muôn trùng khơi
Đàn chim bay lãng du trông về nơi cánh đồng xưa
Em biết không em?
Chợt mộng tàn, sương gió mây đen
Nhìn phía xa kia chân trời, bao nhớ thương đầy vơi
Hàng tre đu trước sân đình đang khóc cho duyên tình ta đã lỡ làng
Sao giờ bao nhiêu chiếc lá úa trong chiều thu?
Mộng hồn tương luyến, trăng trôi miên man giữa hà lưu
Ái ân sầu bi ai mang bây giờ? Mờ sương tan theo mây hững hờ
Vạn hoa rơi nơi anh nhớ mong nhân tình đã lỡ
Cớ sao giờ bao nhiêu yêu thương nỡ phai nhạt phai?
Mộng hồn tương luyến, em đang nơi đâu vui cùng ai?
Trái tim giờ đây như hoa vô tình, mình chơi vơi nơi xưa yên bình
Bàn tay buông lơi, anh với anh trong chiều tan vỡ
Chờ em