Trăng không xóa mờ hình bóng người xưa
Vi vu gió gọi tóc người đong đưa
Hương bay phố cũ, tay thon kết nụ, khoan khoan gót mềm
Người đi ta hát mãi cung đàn xưa
Mắt người xanh chiều tơ
Môi người thơm trời mơ
Ta nhớ người ngậm ngùi
Người yêu dấu ngày xưa
Bóng người bên ngàn hoa
Chân người muôn trùng xa
Ta nhớ người một đời
Người yêu dấu của ta
Ôi bao năm xa biệt thành phố ấy
Ta quên nhau trên ngang trùng thương nhớ
Em ra đi ngõ hạnh buồn hiu hắt
Ta quay về đâu bướm vàng mùa thơ?
Thơ không đủ gọi nỗi sầu thiên thu
Đêm nghe gió lạnh thương đời hoang vu
Xa nhau mất rồi, quên nhau mất rồi, trăng xanh vỡ rồi
Ngày xưa thân ái cũng phai tàn thôi