1. Đổi ngàn nỗi đau chỉ mong thấy được nụ cười từ anh
Ấy mà bấy lâu nay anh trao ai rồi?
Nhìn người anh thương hơn em trăm đường
Trời trao hương sắc lại gieo nhầm duyên.
2. Liu thiu bóng trăng mình em ôm tấm thân này lọ lem
Hoạ hồ liên hoa bông trắng bông màu
Đời em như đóa hoa trên mặt hồ
Son sắc một thời nhưng hoài đơn sơ.
ĐK:
Mấy đời ai thương thân cô liêu
Bàn tay lam lũ sớm chiều
Đối xứng sao bằng tiểu thư đài cát
Dối lòng không thương anh mà nước mắt tuôn nhanh
Đau thấu mây trời nhìn người mình yêu xa rời.
Từ nay cô ấy sẽ là người thay thế em
Dỗ dành anh trong mỗi đêm đến khi nắng lên
Điều anh lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra
Vô tình đôi ta lướt qua như chưa từng quen.
RAP:
Hoạ hổ hoạ bì nan hoạ cốt
Đời này ta không chung đôi coi như nhang đã đốt
Một chút dư âm bên người ta cũng mang trả nốt
Chẳng còn điều gì để phải luyến lưu
Đoạn đường cùng nhau đi đã tốt
Biết thương biết nhớ nhưng biết là không
Người rời đi kẻ ở lại ngậm ngùi chỉ tiếc và mong
Môi run run khói thuốc đắng thôi thì ta siết vào trong
Thói đời này quá bạc bẽo ta đành giả điếc và câm!
1. Đổi ngàn nỗi [Am] đau chỉ mong thấy được nụ [G] cười từ anh
Ấy mà bấy lâu [Em] nay anh trao ai [Am] rồi?
Nhìn người anh [Am] thương hơn em trăm [G] đường
Trời trao hương [Em] sắc lại gieo nhầm [Am] duyên.
2. Liu thiu bóng [Am] trăng mình em ôm tấm thân [G] này lọ lem
Hoạ hồ liên [Em] hoa bông trắng bông [Am] màu
[Am] Đời em như đóa [G] hoa trên mặt hồ
Son sắc một [Em] thời nhưng hoài đơn [Am] sơ.
ĐK:
Mấy đời ai [Am] thương thân cô liêu
Bàn tay lam [Em] lũ sớm chiều
Đối xứng sao [F] bằng tiểu [G] thư đài [C] cát
Dối lòng không [Am] thương anh mà nước mắt [Em] tuôn nhanh
Đau thấu mây [F] trời nhìn người mình [G] yêu xa [Am] rời.
Từ nay cô [Am] ấy sẽ là người thay thế [Em] em
Dỗ dành anh trong mỗi [F] đêm đến [G] khi nắng [C] lên
Điều anh lo [Am] lắng cuối cùng cũng đã xảy [Em] ra
Vô tình đôi ta lướt [F] qua [G] như chưa từng [Am] quen.
RAP:
Hoạ [Am] hổ hoạ bì nan hoạ cốt
Đời này ta [G] không chung đôi coi như nhang đã đốt
Một chút dư [Em] âm bên người ta cũng mang trả nốt
Chẳng còn điều [Am] gì để phải luyến lưu
Đoạn đường cùng nhau đi đã tốt
[Am] Biết thương biết nhớ nhưng biết là không
Người rời [G] đi kẻ ở lại ngậm ngùi chỉ tiếc và mong
Môi run [Em] run khói thuốc đắng thôi thì ta siết vào trong
Thói đời [Am] này quá bạc bẽo ta đành giả điếc và câm!