1. Tình duyên không trọn tình đầu dở dang
Than trách đời tôi duyên phận lỡ làng
Ngậm ngùi như giấc chiêm bao
Đường tình sao quá mong manh
Nên đôi mình dang dở cuộc tình.
2. Người xa tôi rồi đành lòng ra đi
Sao nỡ đành quên cái thuở ban đầu
Hẹn thề sánh bước bên nhau
Nguyện lòng son sắc chung đôi
Môi mỉm cười mà nước mắt tuôn trào.
ĐK:
Người ơi, sao nỡ phụ tình tôi
Còn chi bao ước hẹn hôm nào
Còn đâu ngày tháng êm đềm
Hai đứa cùng sánh bước bên nhau.
Đành sao không nói lời biệt ly
Ngờ đâu duyên tình quá bẽ bàng
Ngờ đâu lạc mất nhau rồi
Trên bước đường còn lại một mình tôi.
3. Đành chôn kỷ niệm vào lòng mộ sâu
Xóa hết niềm đau đi một bóng hình
Đừng buồn đừng trách thêm đau
Đường đời hai ngã hai nơi
Bước chân đi lòng vương vấn nghẹn ngào.
1. Tình duyên không trọn tình đầu dở [Em] dang
Than trách đời tôi duyên phận lỡ [Am] làng
Ngậm ngùi như giấc chiêm [G] bao
Đường tình sao quá mong [D] manh
Nên đôi mình dang dở cuộc [B7] tình.
2. Người xa tôi rồi đành lòng ra [Em] đi
Sao nỡ đành quên cái thuở ban [Am] đầu
Hẹn thề sánh bước bên [G] nhau
Nguyện lòng son sắc chung [D] đôi
Môi mỉm [B7] cười mà nước mắt tuôn [Em] trào.
ĐK:
Người [Am] ơi, sao nỡ phụ tình [Em] tôi
Còn [Am] chi bao ước hẹn hôm [Em] nào
Còn đâu ngày tháng êm [Am] đềm
Hai đứa cùng sánh bước bên [G] nhau. [E7]
Đành [Am] sao không nói lời biệt [Em] ly
Ngờ [Am] đâu duyên tình quá bẽ [Em] bàng
Ngờ đâu lạc mất nhau [Am] rồi
Trên bước [B7] đường còn lại một mình [Em] tôi.
3. Đành chôn kỷ niệm vào lòng mộ [Em] sâu
Xóa hết niềm đau đi một bóng [Am] hình
Đừng buồn đừng trách thêm [G] đau
Đường đời hai ngã hai [D] nơi
Bước chân [B7] đi lòng vương vấn nghẹn [Em] ngào.