Anh biết hết những chuyện về em suốt năm tháng qua
Chuyện anh ấy và em đang yêu mặn mà
Dành tình yêu một đời cho em hy vọng cảm hóa
Để níu em lại em đừng rời xa.
T-ĐK:
Có phải anh khờ dại giữ mãi tình mong manh
Chẳng thể xa một người lãng phí thời xuân xanh
Em từng nói đi bên cạnh anh đến hết cuộc đời
Có lẽ bây giờ em nên hỏi người sau tới.
ĐK:
Chuyện tình yêu của đôi ta như bức tranh đã nhòa
Dù tô vẽ sắc hương cũng không thành hoa
Mình gặp gỡ giữa đêm đông trả lại tiếng yêu đầu
Mặc người phía sau vì người phía trước đang chờ.
Ngày hôm ấy đứng bên nhau ta chẳng nói câu gì
Lệ hoen mi sao ngăn được người bước đi
Người ta nói lúc chia ly mưa lạnh lùng đến bất ngờ
Như khóc thương duyên mình đã lỡ.
* Như khóc thương người chẳng may mắn.
Anh biết [Em] hết những chuyện về em suốt năm [Bm] tháng qua
Chuyện anh [Am] ấy và em đang yêu mặn [G] mà
Dành tình [Em] yêu một đời cho em hy vọng cảm [Bm] hóa
Để níu em [Am] lại [Bm] em đừng rời [Em] xa.
T-ĐK:
[C] Có phải anh khờ dại giữ mãi [D] tình mong manh
[Bm] Chẳng thể xa một người lãng phí [Em] thời xuân xanh
Em từng [Am] nói đi bên cạnh [Bm] anh đến hết cuộc [Em] đời
Có lẽ bây [Am] giờ em [Bm] nên hỏi người sau [Em] tới.
ĐK:
Chuyện tình [C] yêu của [D] đôi ta [Em] như bức tranh đã nhòa
Dù tô [C] vẽ sắc [D] hương cũng không thành [G] hoa
Mình gặp [C] gỡ giữa [D] đêm đông [Bm] trả lại tiếng yêu [Em] đầu
Mặc [Am] người phía sau vì [Bm] người phía trước đang [Em] chờ.
Ngày hôm [C] ấy đứng [D] bên nhau [Em] ta chẳng nói câu gì
Lệ hoen [C] mi sao [D] ngăn được người bước [G] đi
Người ta [C] nói lúc [D] chia ly [Bm] mưa lạnh lùng đến [Em] bất ngờ
[Am] Như khóc [Bm] thương duyên mình đã [Em] lỡ.
* [Am] Như khóc [Bm] thương người chẳng may [Em] mắn.