Chiều tàn nghiêng bóng soi hình ai lang thang ngẩn ngơ. Dòng người vội vã, xa lạ đôi mắt sâu thờ ơ. Trong cô đơn lặng lẽ riêng mình anh hát trên hè phố dài. Đôi tay đau từng phím nên cây đàn mang dấu vết phong sương. Chiều thôi nắng như đôi mắt anh đã chìm sâu trong màn đêm, đàn anh rung lên những lời ca chan chứa bao nỗi niềm riêng, cuộc sống vẫn tiếp diễn nơi trần thế.
Chiều chìm trên phố hiu hắt trong lời ca. Dòng đời vội vã nay trôi về đâu xa mãi xa. Con tim lạnh giá âm thầm mang nỗi đau một kiếp người. Con tim lẻ loi khát khao, khát khao ánh sáng. Dòng người kia sao vô tình đi qua cho bàn tay anh mong bàn tay ai, mặt trời kia sao quên riêng anh, cho xót xa những lời ca và thành phố bỗng tưng bừng ánh sáng soi bước anh đi.
Hát cho cuộc đời, hát với niềm đau vì anh khát khao bằng tiếng hát trong trái tim. Nỗi đau triền miên trong bóng đêm lẻ loi, lời ca như xua tan màn đêm đón nắng mai.
Bóng đêm tan dần, khúc ca vang vọng. Vết dấu nỗi đau tan biến trên hè phố.