Một đóa hoa lưu ly xinh đẹp, phong trần
Ngày tháng trôi qua, sai lầm bao năm xưa
Dẫu thiên hạ nhìn nàng ra sao, cuối con đường đầy ắp hoa
Xin hãy buông hết mọi ưu phiền kia
Một khi bôi lớp son môi hồng yêu kiều
Thì ai ngay phía sau màn hào quang kia
Cũng mong một người tử tế yêu thương, muốn ai đó che chở
Cho dù thật rắn rỏi, kiên cường sao
“MÙNG MỘT ơi, ngươi có hay rằng thật trống không?
Chàng quanh đây mà xa lắm xa đến phương trời nao”
ĐK:
Cớ sao cứ ngại ngần che giấu đi hết bao tâm tình
13, 14 năm, 15, 16 năm hay còn hơn thế nữa?
Nàng ta tha thiết mòn mỏi mỗi câu “Ta yêu nàng”
Đến bao lâu mới thôi, không mong chờ?