1. Anh đã qua ba lần của mười năm
Anh có một thời tuổi trẻ đẹp lắm
Cố gắng không để ngã gục
Đổi lấy thứ anh cho là hạnh phúc.
2. Cảm ơn đời dạy anh một điều thôi
Bình yên đâu phải là nơi xa xôi
Những nghĩ suy những mong cầu
Đã đổi thay trong anh nhiều từ bấy lâu.
T-ĐK:
Trưởng thành cho anh khâu vết thương lành
Lại càng hiểu hơn người anh muốn trở thành.
ĐK:
Người bình thường như anh chẳng vội đi nhanh
Ngày ba bữa cơm canh
Tập vui lúc khó yêu từng bước nhỏ
Quen đối diện lắng lo.
Người bình thường như anh đã qua hư danh
Chọn học cách chân thành
Đi quãng đường thật xa khiến mình nhận ra
Điều giản đơn trong chúng ta
Cứ sống bình thường thôi bước chầm chậm sẽ đến nơi.
3. Đã có lúc anh quên rằng chính mình là ai
Đã có lúc anh quên học cách phải dừng lại
Tuổi trẻ của anh lao đi miệt mài
Nhiều khi chẳng quan tâm đó là đúng hay sai.
T-ĐK:
Trưởng thành cho anh khâu vết thương lành
Lại càng hiểu hơn người anh muốn trở thành.
ĐK:
Người bình thường như anh chẳng vội đi nhanh
Ngày ba bữa cơm canh
Tập vui lúc khó yêu từng bước nhỏ
Quen đối diện lắng lo.
Người bình thường như anh đã qua hư danh
Chọn học cách chân thành
Đi quãng đường thật xa khiến mình nhận ra
Điều giản đơn trong chúng ta
Cứ sống bình thường thôi bước chầm chậm sẽ đến nơi.
Người bình thường như anh chẳng vội đi nhanh
ĐK:
Người bình thường như anh chẳng vội đi nhanh
Ngày ba bữa cơm canh
Tập vui lúc khó yêu từng bước nhỏ
Quen đối diện lắng lo.
Người bình thường như anh đã qua hư danh
Chọn học cách chân thành
Đi quãng đường thật xa khiến mình nhận ra
Điều giản đơn trong chúng ta
Cứ sống bình thường thôi bước chầm chậm sẽ đến nơi.
Đi quãng đường thật xa khiến mình nhận ra
Điều giản đơn trong chúng ta
Cứ sống bình thường thôi bước chầm chậm sẽ đến nơi.
1. Anh [F] đã qua ba lần của mười [Fm] năm
Anh [Em] có một thời tuổi trẻ đẹp [Am] lắm
Cố [Dm7] gắng không để ngã gục
Đổi [F] lấy thứ anh cho [G] là hạnh [C] phúc.
2. [F] Cảm ơn đời dạy anh một điều [Fm] thôi
Bình [Em] yên đâu phải là nơi xa [Am] xôi
Những [Dm7] nghĩ suy những mong cầu
Đã [Fm] đổi thay trong anh [G] nhiều từ bấy [C] lâu.
T-ĐK:
[F] Trưởng thành cho anh [E7] khâu vết [Am] thương lành
Lại [Dm7] càng hiểu hơn người anh muốn trở [G7] thành.
ĐK:
Người bình [C] thường như anh chẳng [E7] vội đi nhanh
[Am] Ngày ba bữa cơm [C] canh
Tập [Dm] vui lúc khó yêu từng bước nhỏ
[G] Quen đối diện lắng [G7] lo.
Người bình [C] thường như anh đã [E7] qua hư danh
[Am] Chọn học cách chân [C] thành
Đi quãng [F] đường thật xa khiến [Fm] mình nhận ra
[Em] Điều giản đơn trong [Am] chúng ta
Cứ sống [Dm7] bình thường thôi bước [G7] chầm chậm sẽ đến [C] nơi.
3. Đã có [F] lúc anh quên rằng chính mình là [Fm] ai
Đã có [Em] lúc anh quên học cách phải dừng [Am] lại
Tuổi trẻ của [Dm7] anh lao đi miệt mài
Nhiều khi chẳng [Fm] quan tâm đó là [G7] đúng hay [C] sai.
T-ĐK:
[F] Trưởng thành cho anh [E7] khâu vết [Am] thương lành
Lại [Dm7] càng hiểu hơn người anh muốn trở [G7] thành.
ĐK:
Người bình [C] thường như anh chẳng [E7] vội đi nhanh
[Am] Ngày ba bữa cơm [C] canh
Tập [Dm] vui lúc khó yêu từng bước nhỏ
[G] Quen đối diện lắng [G7] lo.
Người bình [C] thường như anh đã [E7] qua hư danh
[Am] Chọn học cách chân [C] thành
Đi quãng [F] đường thật xa khiến [Fm] mình nhận ra
[Em] Điều giản đơn trong [Am] chúng ta
Cứ sống [Dm7] bình thường thôi bước [G7] chầm chậm sẽ đến [C] nơi.
Tăng tone [C] -> [D]
* Người bình [D] thường như anh chẳng [F#7] vội đi nhanh
Tăng tone [D] -> [E]
ĐK:
Người bình [E] thường như anh chẳng [Ab7] vội đi nhanh
[C#m] Ngày ba bữa cơm [E] canh
Tập [F#m] vui lúc khó yêu từng bước nhỏ
[B] Quen đối diện lắng [B7] lo.
Người bình [E] thường như anh đã [Ab7] qua hư danh
[C#m] Chọn học cách chân [E] thành
Đi quãng [A] đường thật xa khiến [Am] mình nhận ra
[Abm] Điều giản đơn trong [C#m] chúng ta
Cứ sống [F#m7] bình thường thôi bước [B7] chầm chậm sẽ đến [E] nơi.
Đi quãng [A] đường thật xa khiến [Am] mình nhận ra
[Abm] Điều giản đơn trong [C#m] chúng ta
Cứ sống [F#m7] bình thường thôi bước [B7] chầm chậm sẽ đến [E] nơi.