Nhớ không năm nào nồng nàn sắc xuân
Cưỡi trên lưng ngựa ngắm hoa lãng du
Đứng bên hiên nhà một đôi trú mưa
Mắt ta sâu thẳm mong gần nhau một giây phút thôi tại đỉnh Hoa Sơn
Gió bay thoang thoảng, vầng trăng soi nhánh mai bên thềm
Phải chăng ta rung động chăng, tựa như kiếm tay nhẹ vung
Hồng nhạn bay bay lướt qua
Cớ sao người hữu ý tình vô ý đây
Nhấc tay từng nét bút họa nên ý thơ
Chỉ cam nguyện đổi lấy nụ cười ai
Thành hư không phải chăng?
Tán ô này vươn lớn người ôm lấy ta
Chớ quên từng câu chữ thề hẹn lúc xưa
Mắt ai thầm chan chứa mọi dịu êm
Gió xuân đang nhẹ qua làm tan bao băng tuyết
Pháo hoa tưng bừng nhà người yến oanh
Ý trung nhân cùng nến hoa sáng soi
Ấm êm bên vài cành đậu khấu xanh
Thắp hoa đăng rồi khuôn mặt vui mừng, giai nhân dịu dàng tựa ban mai
Nỗi đau dâng tràn người hôm nay đã quên ta rồi
Người ra đi sao lặng câm người đâu biết trong lòng ta
Còn chênh vênh bao hoảng loạn
Nếu sau này ta có “mượn rượu hóa điên”
Muốn ôm người thêm chút để lưu dấu son
Cứ ôn lại năm tháng ngày xưa kia
Mặc cho bao nhiễu nhương
Đến bao giờ thôi hết nghịch cảnh trái ngang
Đến bao giờ nghe thấy “tình thâm ý sâu”
Chẳng mong nhìn đôi mắt người ươn ướt
Cứ say trong lặng yên, thờ ơ ta nâng chén
Trước sơn môn, ta thẩn thơ ngẩn ngơ rồi đeo trường kiếm một lần
Cầm trong tay ta ngược xuôi về đâu hỏi giang hồ bao lớn đâu
Thế sao tình ta như một câu chuyện bi hài ta vừa khóc vừa cười
Thủy với chung mà lại không dứt
Nếu như từ lâu có lòng dạ với ai
Cớ sao còn xao xuyến hoài niệm với ta
Lỡ như người trông thấy hồn tiêu tán, người thương ta phải chăng?
Đã bao lần trong chốn trần tục lãng du
Trái tim này chất chứa trăm ngàn vết cắt
Cớ sao sợ quen những người vô ý
Cứa thêm trong lòng ta vài ba tổn thương
Thế chi bằng năm ấy chúng ta quên đi
Trường kiếm ta làm bia chôn trong bao tuyết sương
Có sai thì sai lúc mình gặp gỡ, cầu mai sau có nhau
Đến cây cầu xưa cũ mình ta cưỡi gió sương
Thế nhưng gặp giông tố mây mù khắp chốn
Nhớ hôm nào ta đã cùng ôm dưới
Tán ô to thật to tựa như bao giấc mơ trên cầu kia
Tỉnh mộng rơi xuống vực sâu hàng vạn trượng rồi thịt tan xương nát