Chiều khói mây lưa thưa
Khiến ta hình dung chính nơi này
Huyền hoặc bởi giấc mộng lạ lẫm kia
Từng khắp thiên địa
Ta đảo điên dọc ngang tan tác
Ngũ Chỉ Sơn giữ chân này
Sương gió vô tình
Cây đào nọ chín vừa xong
Cám ơn cậu bé mục đồng
Ta ngẩng mặt lên chín tầng mây mù
Ai gọi hai tiếng
Đã rung chuyển núi sông, đây thần thông ta
Đây trời long đất lỡ bao lần
Thỏa lòng được tung hoành thiên cung
Nhưng lòng ta cô đơn trống không
Người đã cười ư? Người chôn chân ở tim ta mãi
Vì người ta sa bước luân hồi, ân oán tình thù
Lặng thán lên câu ca kiếp ta phù du cứ trôi dạt
Chịu đựng tám mốt nạn rồi đến đâu?
Và đến khi ngộ ra chốn sinh đều trải sinh tử
Lĩnh hội trăm mối nhân quả luôn có khởi đầu
Con đường rộng ích gì đâu? Số thiên mệnh cớ chi cầu?
Ngộ người ở nơi chốn trần đau khổ khi người đưa tiễn
Đã tan tành, vỡ tung bao xiềng gông kia
Ta bảy hai biến hóa khôn lường
Điệp trùng điệp gian khổ phong ba
Đang bủa vây đông tây với ta
Người khóc rồi sao? Lệ rơi rơi đọng tim ta mãi
Người lại cho ta phút giây này hay mấy vạn năm
Chốn thiên địa náu nương vạn người tung hô
Sau này ta ý chí kiên định
Ân tình nặng “kim thạch vi khai”
Nhưng lòng ta đâu mong ích chi
Người có hiểu không? Người chôn chân ở tim ta mãi
Hão huyền hư không vốn do từ ân oán tình thù
Đợi mai sau này để ta đằng vân mong đến kịp tương phùng