Sớm mai tỉnh giấc riêng mình anh nhìn vào chính anh
Chợt tia nắng khẽ ấm áp ùa lên khóe mi vô tình
Phải chăng giờ đây anh đã không còn như lúc xưa
Cùng em đón những ánh nắng,và hôn tóc em khi chiều buông nắng.
Mong sao thời gian trôi thật nhanh chẳng còn bóng người
Để màn đêm đem lạnh giá nước mắt không rơi trong chiều vắng
Mong sao ngày sau em sẽ không về trên lối này
Dặn lòng quên nhưng càng thêm nhớ mong nhiều
Phút chốc em tan như làn mây,em đã không quay trở về đây
Lòng anh giờ đây nát tan khi e vô tư lặng im,
Nắng tắt trên bao con đường quen,cho dẫu đôi ta không còn nhau
Lặng im để nghe phút yên bình sẽ quay về
Góc phố đôi ta chung ngày xưa nay hát câu ca sao buồn tênh
Dù sao thì em đã yêu anh như e chưa từng yêu
Vẫn bước đi trên con đường quen nhưng vắng e sao nghe dài thêm
Lệ rơi,sao nghe lòng băng giá…biết ra sao ngày mai đây???
Tình yêu đến phút chốc thấy nhẹ nhàng,và ra đi hoang mang thấy vội vàng
Ngày mai anh sẽ bước tiếp những đoạn đường không mang tên e sẽ ra sao
Lặng nhìn e quay đi chẳng 1 lời,ngậm ngùi a ôm bao đau thương xa tầm với
Vì anh vẫn đợi chờ những dĩ vãng.
Phút chốc em tan như làn mây,em đã không quay trở về đây
Lặng im để nghe bước chân buồn,mãi đi tìm
Nắng tắt trên bao con đường quen,cho dẫu đôi ta không còn nhau
Lặng im đđể nghe phút yên bình sẽ quay về
A chúc cho e không hạnh phúc,sẽ mong e không bình yên
Dù sao thì e đã yêu anh cũng như vậy
Vẫn bước đđi trên con đường quen nhưng vắng e sao nghe dài thêm
Lệ rơi,sao nghe lòng băng giá…biết ra sao ngày mai đây???