Trời lập đông, buồn buồn thêm
Vẫn thơ ngây duyên dáng dịu hiền
Bóng trăng nghiêng cùng tôi với nàng
Soi hình bên dòng Hương Giang
Buồn làm sao tìm nơi mô
Nét kiêu sa tôn nữ ngày nào
Tiếng em cười đôi má thẹn thùng
Mây lững lờ để rồi ngẫn ngơ
Nhớ đêm trăng hai đứa hẹn thề
Có nhau cho đến bạc đầu
Tôi với nàng đã dệt thành thơ
Ngỡ... yên vui suốt kiếp trọn đời
Bỗng dưng giông tố lại về
Muốn đi nàng để lại niềm đau
Sông Hương vẫn còn còn đây
Núi Ngự đã già già thêm
Vui buồn biết giờ về đâu
Em đành bỏ lại tình tôi
Lang thang phố nhỏ chiều nay
Tiếng ai cười ngỡ ngàng là em
Anh chừ như kẻ ngẫn ngơ
Đi tìm em bao nỗi vơi đầy