Ver1:
Đã từng rap như lúc mới yêu, tưởng không điểm dừng
Đã từng vui, không quan tâm trình độ này ai kiểm chứng...
Đã từng dùng lời nhạc “trẻ con” để đi tìm những
Điều đã mất nay theo thời gian ngày càng...thành gọng kìm chân...
Đã hơn 5 năm trôi qua...kể từ ngày ta biết viết...
Đã sờn rách bao câu ca...kể từ khi ta biết mệt...
Đã qua rồi ngày chỉ có ta...trong thế giới nội tâm ta thêu dệt
Điều ấp ủ đã xa...”một đam mê không hồi kết”
Đã không còn những niềm vui, mỗi khi ta viết xong bài nhạc
Đã không còn cảm xúc buồn đau...để viết thêm nhiều bài khác
Đã bị cuốn theo dòng đời...ta cần nhiều hơn là mic
Điều duy nhất ta hối tiếc...là vẫn chưa thể nào dừng lại...
Đã bỏ bao nhiêu tâm huyết...vào thứ bị kẻ có chất coi thường
Đã có bao nhiêu người ta biết...tắt đèn đi không còn cần soi hướng
Đã mất dần đi quá khứ...ta hiểu...đó là chuyện tất nhiên
Điều không thể chối bỏ...ta vốn chưa từng là người đặc biệt...
Hook:
Ta ngẫm khi ta buồn...ta ngẫm khi yếu đuối
Ta ngẫm khi ta đau và ta cũng ngẫm khi ta vui...
Ta ngẫm lúc một mình...ta ngẫm lúc người lặng thinh
Ta ngẫm cho chính mình...và ta cứ ngẫm để chờ bình minh
Ta muốn bước qua tất cả...không tốn chút sức lực nào thôi
Ta cũng như bao kẻ mang biếng nhác đâu đó khi mệt mỏi
Ta muốn không còn mắc sai lầm...muốn làm “người tốt là tại tâm”
Ta muốn mọi thứ khi tan tầm...giữ lại trong lòng là nắng ấm...
Ver2:
Oh...người đàn ông đó đã từng nói
“Điều con thích không hẳn là điều tốt cho con”
Her...đã từng cười...và tự cắt đi sợi dây vì không muốn bị trói
Vì muốn “sống sao cho trọn”...
Nhưng...cuộc đời mỗi người sẽ trải qua hàng trăm cái duyên...biết đâu là phận?
Và phải nghe hàng trăm lời khuyên từ bao nhiêu cái miệng...biết đâu là chuẩn?
Đã vội quyết định để rồi làm lơ bao nhiêu cơ hội từng lướt qua
Và rồi biến mình thành một kẻ như bây giờ...lúc nào cũng “ước” cả
Một kẻ mua vui, bàn tay luôn trắng...khi muốn là mình thì người xa
Đến khi cố làm để giữ người lại thì cứ thế người lại cười ta
Ta cứ bỏ từng giờ...và họ bỏ từng phút xong rồi xóa
Khi ta cố thay đổi vì tương lai...họ chỉ cần “quá khứ như hiện tại”...
Và...những kẻ luôn “ở trên cao”...đôi khi không hiểu sao cứ nhận là “dưới”
Ta luôn là một thứ “chuột bọ” nào đó với họ...
Đã từng là kẻ theo “đuôi”...
Gắng để giống họ...còn giờ...không là ai khác...
Dù có bao người nói đã khác...nhưng ta vẫn là chính ta
Một cái đầu...một tư tưởng...cũng gần 6 năm đã qua
Thôi thì mỗi người mỗi khác...vốn dĩ không thể giống vì ta là ta...
Có bị chỉ trích thế nào thì cuộc sống vẫn thế tiếp diễn
Chẳng khác gì cả...