ngày buôn tay ở ngã rẽ ấy....
cho đến hiện tại vẫn tựa như 1 ảo giác.
mãi cho đến khi lệ rơi....vẫn không thấu hiểu nỗi buồn của em.
từng bức hình đều giống cản ly biệt.
em vẫn mong đợi...có 1 ngày nào đó....có lẽ sẽ có người hiểu được.
em có 1 tâm nguyện nhỏ...không cần nói ra nhưng có thể nghe thấy.
mỗi ngày hôm nay thoáng chống đã trở thành hôm qua.
càng mong được thấy anh thì càng không thể gặp gỡ.
càng mong được lại gần...thì dường như lại xa cách.
càng khó khăn thì lại càng muốn được theo đuổi.
giấc mơ của em bao giời mới thôi tan vỡ...
liệu anh có đang ở ngã rẽ tiếp theo không ?
em vẫn mong chờ 1 ngày nào đó....sẽ có người nhìn vào nơi đáy mắt.
mỗi ngày mỗi đêm....những dư vị ấy sẽ trở nên chân thực.
mỗi ngày hôm qua....đã cho em bước tới hôm nay.
càng mong được thấy anh thì càng không thể gặp gỡ.
càng mong được lại gần...thì dường như lại xa cách.
càng khó khăn thì lại càng muốn được theo đuổi.
giấc mơ của em bao giời mới thôi tan vỡ...
liệu anh có đang ở ngã rẽ tiếp theo không ?
em không quay đầu...tưởng rằng tự do là trốn tránh tổn thương.
thì đến khi quay lại....ôm lấy sai lầm....em mới hiểu rằng...
giống như cách diều cần có bầu trời....và cũng cần cả bàn tay giữ chặc sợi dây ấy...
càng mong được thấy anh thì càng không thể gặp gỡ.
càng mong được lại gần...thì dường như lại xa cách.
càng khó khăn thì lại càng muốn được theo đuổi.
giấc mơ của em bao giời mới thôi tan vỡ...
liệu anh có đang ở ngã rẽ tiếp theo không ? và đưa em đi mãi mãi đến sau này