Lại muộn nữa rồi, thời gian cứ việc trôi.
Chỉ ánh mắt em là chẳng thay đổi.
Vẫn mãi ngóng nhìn, vào khoảng không thinh lặng, mong cửa mở ra em thấy anh về.
Trời mưa cũng tạnh rồi, anh muộn gì nữa thế ?
Em chỉ mong anh ghé chút qua, để căn phòng này ấm áp.
Chìm sâu vào những suy tư em nhận ra mình, chẳng biết có thể gọi anh là gì đây ?
Chúng ta có phải là người yêu ? Có phải đâu anh.
Em chỉ giống nơi anh dừng chân những lúc cần tìm bình yên.
Có lẽ quá khứ bên một người, khiến tim em tan nát.
Nhưng giờ trái tim em cũng chẳng khác hơn được gì ?
Nhiều lúc cứ muốn tự hỏi lòng, sao ngu ngơ quá.
Bao hờn dỗi cô đơn chợt mất khi anh lại đưa tay ra.
Mà em chẳng biết phải gọi anh là gì anh hãy nói đi ?
Em sẽ cố chờ đợi một câu trả lời cuối cùng.
Hàng mi đã nhạt nhoà, chẳng thể nào khóc nữa.
Chẳng lẽ em cứ phải quen thêm những ngày như thế ?
Quen với những sự âu lo, quen những câu trả lời đắn đo.
Hay là em tự tìm cho mình một lối thoát ?
Chúng ta có phải là người yêu ? Có phải đâu anh.
Em chỉ giống nơi anh dừng chân những lúc cần tìm bình yên.
Có lẽ quá khứ bên một người, khiến tim em tan nát.
Nhưng giờ trái tim em cũng chẳng khác hơn được gì ?
Nhiều lúc cứ muốn tự hỏi lòng, sao ngu ngơ quá.
Bao hờn dỗi cô đơn chợt mất khi anh lại đưa tay ra.
Mà em chẳng biết phải gọi anh là gì anh hãy nói đi ?
Em sẽ cố chờ đợi một câu trả lời cuối cùng.
Chúng ta có phải là người yêu ? Có phải đâu anh.
Em chỉ giống nơi anh dừng chân những lúc cần tìm bình yên.
Có lẽ quá khứ bên một người, khiến tim anh tan nát.
Nhưng giờ trái tim em cũng chẳng khác hơn được gì
Nhiều lúc cứ muốn khi ngủ dậy, em sẽ quên mất.
Quên được bóng dáng anh và tiếng nói anh để lòng thảnh thơi.
Giờ em chẳng biết phải gọi anh là gì anh hãy nói đi ?
Nếu yêu em, anh sẽ cho em một câu trả l