Lời người nói, sẽ đi xa mãi. Giờ anh ngồi đây giữa căn phòng
Rồi bật khóc, em đâu hay biết, anh vẫn mong chờ
Gượng cười đó nhưng lòng quặn đau.
Giờ đây mình xa cách phương trời,
Đôi tay muốn buông người mà lòng chẳng rời xa
Ngồi bên nhau mà lòng thấy trống vắng xót xa để từng giây trôi qua rất vô tình
Ngồi bên nhau mà rồi tim ta cứ nhói đau, tìm hơi ấm đã trao nhau ngày xưa
Làm sao anh mỉm cười khi thiếu vắng bóng em, làm sao cho anh quên nỗi đau này
Rồi từng đêm lệ sầu thấm ướt đẫm hết gối chăn. Khi anh biết mất em đã muộn màng