Em, ngày em đánh rơi nụ cười vào anh
Có nghĩ sau này em sẽ chờ
Và vô tư cho đi hết những ngây thơ
Anh, một người hát mãi những điều mong manh
Lang thang tìm niềm vui đã lỡ
Chẳng buồn dặn lòng quên hết những chơ vơ
Ta yêu nhau bằng nỗi nhớ chưa khô trên những bức thư
Ta đâu bao giờ có lỗi khi không nghe tim chối từ
Chỉ tiếc rằng
Em không là nàng thơ
Anh cũng không còn là nhạc sĩ mộng mơ
Tình này nhẹ như gió
Lại trĩu lên tim ta những vết hằn
Tiếng yêu này mỏng manh
Giờ tan vỡ, thôi cũng đành
Xếp riêng những ngày tháng hồn nhiên
Trả lại…
Sương mờ che khuất đồi
Đêm nào em cũng ngồi
Lúc xa anh em thật sự chỉ nhớ mãi thôi
Tuy rằng mới bắt đầu
Tình yêu này như phép màu
Cứ cho là vì mình chỉ mới nói hẹn hò thôi
Nhưng vì anh quá tuyệt !
Nhìn đâu thì em cũng duyệt
Cứ như đôi mình nợ nhau từ lâu quá nhiều
Đâu phải ai cũng hiểu, rằng khi mình nhớ quá nhiều
Chẳng thể tập trung làm điều gì hết nữa
Xa là sẽ nhớ ngay
Xa là khóe mắt cay
Xa là chỉ thấy em anh cười đôi mắt lim dim
Xa là em sẽ tìm
Sẽ nhìn anh cho dù ngày hay đêm
Giá như ngay bây giờ được gặp nhau trước thềm
Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay
Con đường đầy nắng hoa
Mà sao giờ anh đã xa
Em ngồi đây khóc to do trời lại lấy anh đi
Yêu là vì những gì
Sao phải buông khi chẳng thể rời xa
Gió mang cơn mưa về làm lòng ai não nề
Thôi thì chỉ ướt mi
Do là nhớ quá đi
Chẳng hiểu sao trước kia ông trời lại giấu anh đi
Thôi thì chẳng có gì
Do là em yêu nhiều, tại em đó
Cứ coi như mây chẳng nhìn lời nói gió bay