Cơn gió ấy khẽ vui đùa làn tóc ,
như ngón tay ai ngày xưa vẫn vuốt ve .
Như kỉ niệm từng buổi chiều vẫn mãi trong ánh mắt ,
chỉ thiếu vắng một người ở lại bên anh ...
Em bước đến chốn nào bình yên thế ?
Để anh ở lại gượng cười qua nỗi đau .
Để anh lặng nhìn từng giọt nắng nhỏ nhoi tan biến ,
cùng hoàng hôn khi xưa lạc mãi vào đêm ...
Biết thế khi xưa anh chẳng khóc để niềm vui thêm đong đầy ,
Biết thế anh sẽ giữ chặt lấy thì đôi ta đâu cách xa .
Kí ức bên em bao ngày qua là duy nhất , anh chẳng thể
Tìm được ai cho anh quên đi những kỉ niệm .
Mỗi sớm khi ban mai vừa lên ánh bình minh soi căn phòng ,
Dõi mắt trông theo những chờ mong ngày em đến như giấc mơ .
Nắng ấm khi xưa có về đây để em sống lại những ngày
Có em , có vòng tay ấm , dịu êm ...