1. Năm 17 tuổi em đi lấy chồng
Trong nhờ đục chịu phận gái sang sông
Tưởng vui hết nghĩa tơ hồng
Ngờ đâu sớm để tang chồng
Trời ghen má đỏ môi hồng
2. Năm 17 tuổi duyên em lỡ làng
Ba chìm bảy nổi một chuyến sang ngang
Thuỷ chung gánh gãy giữa đàng
Thuyền quyên trống trải vô vàn
Từng đêm suối lệ tuôn tràn
ĐK: Bao nhiêu bến mộng trong đời
Mà em bến đục, tình em ngậm ngùi
Tim em lá đổ muôn chiều
Gió mưa tiêu điều nghe xót xa nhiều.
3. Năm 17 tuổi tim yêu mất rồi
Em về bèo bọt một kiếp đơn côi
Nợ duyên gánh gãy ngang trời
Tuổi xuân bước lẻ trong đời
Thời con gái cũng qua rồi
1. Năm 17 tuổi em đi lấy [Em] chồng
Trong nhờ đục [E7] chịu phận gái [Am] sang sông
Tưởng vui hết nghĩa tơ [Em] hồng
Ngờ [E7] đâu sớm để tang [Am] chồng
Trời ghen má đỏ [B7] môi hồng
2. Năm 17 tuổi duyên em [Em] lỡ làng
Ba chìm bảy [E7] nổi một chuyến [Am] sang ngang
Thuỷ chung gánh gãy giữa [Em] đàng
Thuyền [E7] quyên trống trải vô [Am] vàn
Từng [B7] đêm suối lệ tuôn [Em] tràn
ĐK: Bao nhiêu bến [A] mộng trong đời
[G] Mà em bến [Em] đục, tình em ngậm ngùi
[D] Tim em lá [B7] đổ muôn chiều
Gió mưa tiêu [Am] điều nghe xót xa [B7] nhiều.
3. Năm 17 tuổi tim yêu [Em] mất rồi
Em về bèo [E7] bọt một kiếp [Am] đơn côi
Nợ duyên gánh gãy ngang [Em] trời
Tuổi [E7] xuân bước lẻ trong [Am] đời
Thời con [B7] gái cũng qua [Em] rồi