Trần gian này là những tổn thương, nước mắt vấn vương
Hình dung người khuất lấp khói sương, ngăn cách âm dương
Trông thấy người nhưng không dám cầm tay
Chờ anh chờ cũng đã rất lâu, cũng mấy canh thâu
Ngược duyên ngược gió đến với nhau
Một người khóc một người đứng im lặng từ đầu
Gọi nhau một chữ thương mà đem mấy chữ tổn thương
Sống cho nhau kiếp duyên dở dang
Ngỡ đâu ta mãi bên cạnh nhau
Há ha ha há ha hà ha …
Chốn luân hồi biệt ly
Ngăn đôi nhịp chính đoạn tình duyên
Dẫu buông tay ái tình vẹn nguyên
Kiếp này ta có duyên chẳng phận
Hẹn kiếp sau ta gặp nhau, nên chuyện trăm năm
Là cơn gió đêm thu ru em ngủ
Là trăng sáng đêm canh soi em về
Nhân thế kia ngổn ngang, đừng lo đang có ta cạnh em
Hồng trần mang bao nhiêu thương đau mà ta lưu luyến
Vì chưa dứt chữ duyên người nắm người chẳng buông
Hữu hình này hóa vô thần thà rằng nắm nhưng mà sao
Há ha ha hà ha …
Muốn nắm đôi bàn tay em khó quá
…
Hồ điệp trong gió bay bay mà người có đâu hay
Tiếng yêu ở đâu xa vời hồ điệp tung bay ngang lưng trời
Tình ta như pháo hoa rộn vang, rồi chóng phai
Hẹn ngày lại duyên ta tương phùng tình thiên thu mãi