Version 1:
Ngày qua đi, ngóng mãi một người nơi xa
Nhìn mây trôi thấp thoáng nơi một bóng hình.
Từng ngày qua, ta đã chờ người nơi đây.
Mà vì sao, đôi ta lại mãi chia xa.
Bờ tuyết trắng, phủ lấp mây mờ êm trôi.
Cỏ cây kia, khóc mãi cho chuyện chúng mình.
Vòng kinh luân, xoay mãi nghiệp duyên tam sinh.
Bỏ lại đây, trăm năm tình kiếp nhân gian.
ĐK:
Vì ta muốn nói cho thế gian biết rằng là ta yêu ngươi.
Để muôn kiếp ta trọn vẹn duyên với người.
Hận sao số kiếp chia rẽ chuyện ta nay cách xa muôn trùng.
Để giờ đây, đôi ta.... chia ly.
Dù cho bão tố cuôn lấp đi hết chuyện tình ta năm nào.
Thì duyên đó luôn mặn nồng nơi kiếp này.
Mặc cho tam giới dù có trầm luân thì cũng không phai mờ.
Vượt nhân gian, đôi ta bên nhau. Ta yêu người.
Version 2:
Bờ tuyết trắng, phủ lấp mây mờ êm trôi.
Cỏ cây kia, khóc mãi cho chuyện chúng mình.
Vòng kinh luân, xoay mãi nghiệp duyên tam sinh.
Bỏ lại đây, trăm năm tình kiếp nhân gian.
Vượt không gian, nối tiếp duyên tình đôi ta.
Tìm ký ức chấp phá nên chuyện ái tình.
Dòng thư xưa, ngân nga từng câu yêu thương.
Để trăm năm, đôi ta mãi mãi bên nhau .
ĐK:
Vì ta muốn nói cho thế gian biết rằng là ta yêu ngươi.
Để muôn kiếp ta trọn vẹn duyên với người.
Hận sao số kiếp chia rẽ chuyện ta nay cách xa muôn trùng
Để giờ đây, đôi ta.... chia ly.
Dù cho bão tố cuôn lấp đi hết chuyện tình ta năm nào.
Thì duyên đó luôn mặn nồng nơi kiếp này.
Mặc cho tam giới dù có trầm luân thì cũng không phai mờ.
Vượt nhân gian, đôi ta bên nhau. Ta yêu người.