Mel :
Có cơn mưa đang rơi ngoài kia
Khóc cho hai trái tim lạnh lùng
Vội vàng bước trong mưa
Hai hàng nước mắt nhẹ lăn ở trên khóe mi của anh
Ngày tháng cứ thế trôi qua thật nhanh anh và em cũng đã xa rồi
Sài Gòn nay vắng em, khiến anh buồn thêm…
Ver 1 :
Đôi tim tưởng chừng sẽ là của nhau nhưng kết quả không chung nhịp đập
Ngỡ như đã thấy hạnh phúc đằng xa tới giờ anh vẫn chưa kịp gặp
Nghĩ đi nghĩ lại sao anh để mặc cho sự đau đớn gọi mình đi
Giày vò tâm trạng thiếu mất nụ cười, bản thân đâu có tội tình chi
Nhìn thẳng mắt anh mà xem, có khác gì đâu kẻ thảm hại
Nếu nỗi buồn chịu từ bỏ anh, để nỗi nhớ em sẽ giảm lại
Quên em là câu anh từng nói, anh không làm được càng chán thêm
Lúc cô đơn nhất anh giam mình lại đến nổi chẳng còn màn sáng đêm
Để anh che giấu đi sự muộn phiền, xung quanh 4 bức tường chật hẹp
Dù rằng không muốn nhưng phải tự mình nghĩ mình ôm nỗi buồn thật đẹp
Nếu như em nói về sự chịu đựng thì chắc anh là người đáng khen
Vì anh luôn giữ lại hình ảnh cũ, thời điểm ban đầu tại quán quen
Sài gòn đông người anh chỉ nhìn theo, bước chân em đi dần khuất bóng
Tại vì chân anh còn quá nặng nề mệt mỏi đã nhiều lần chất đống
“Nghe tiếng em cười rồi nói thương anh vào lúc mặt trời sáng tinh khôi”
Chợt anh tỉnh dậy, giấc mơ ngắn ngủi thì cũng chỉ biết lặng thinh thôi
Mel :
Có cơn mưa đang rơi ngoài kia
Khóc cho hai trái tim lạnh lùng
Vội vàng bước trong mưa
Hai hàng nước mắt nhẹ lăn ở trên khóe mi của anh
Ngày tháng cứ thế trôi qua thật nhanh anh và em cũng đã xa rồi
Sài Gòn nay vắng em, khiến anh buồn thêm…
Ver 2 :
Mưa Sài Gòn hôm nay khác vậy làm cho lòng anh thật trống trải
Kể từ lúc nào anh còn không bết sao mình lại trở nên nóng nảy
Câu chuyện cũ cứ thế dai dẳng anh không thể bước tiếp nữa đâu
Quá khứ liên hồi mình anh chống chọi chẳng ai chia vác lấy nỗi đau
Nhìn vào mắt anh mà xem bao nhiêu thương đau ở trong đấy
Con đường em về trời lại làm mưa vô tình ướt hai hàng bông giấy
“Âm thanh buồn” anh từng đề cập đã có lần nào em mở nghe
Với anh bất lực là khi xung quanh chẳng còn bờ vai nào chở che
Nỗi đau còn lại bây giờ là chẳng còn cảm giác với thanh âm
Vượt ngưỡng chịu đựng của anh quá rồi mọi điều tiêu cực tới thăm anh
Quá nhiều dự định ta không làm được liệu sau cơn mưa trời sẽ sáng
Hạnh phúc ở đâu em chỉ anh mua, niềm đau anh luôn lè kẻ bán
Anh sẽ phải sống là kẻ khù khờ hay phải giả vờ kẻ ngu ngơ?
Anh muốn tỉnh giấc quên đi mọi thứ chẳng muốn đắm chìm giữa “Thu” mơ
“Nghe tiếng em cười rồi nói thương anh vào lúc mặt trời sáng tinh khôi”
Là anh ảo tưởng giày vò bản thân thì anh chỉ biết lặng thinh thôi!
Mel :
Ngày đó chúng ta đã bên nhau, và yêu nhau
Nhưng không có chung nhịp đập
Và em bước ra đi anh đã níu kéo
Niềm đau nhiều hơn lúc trước
Mất bao lâu để anh tập quên,
Hết bóng hình ngày em ở bên
Và giờ em cũng xa tôi rồi
Ngày đó chúng ta đã bên nhau, và yêu nhau
Nhưng không có chung nhịp đập
Và em bước ra đi anh đã níu kéo
Niềm đau nhiều hơn lúc trước
Ngày tháng cứ thế trôi qua thật nhanh anh và em cũng đã xa rồi
Sài Gòn nay vắng em, khiến anh buồn thêm…