Bước, lặng thầm riêng em cuối đông
Đợi chờ phút giây nào, ngày xưa có em với người.
Từng đêm nguyện cầu ánh sáng
Mang một chuyện tình lấp lành, như ngàn vì sao mãi trên trời cao.
Gió, thì thầm khiến cho lệ cay
Lòng buồn nào ai hay, mùa đông nghe sao quá lạnh.
Trời đêm nhìn hạt tuyết trắng rơi mau
Rơi hoài phủ đầy lối vắng hôm nao, thời gian mang em về đâu
Ngày tháng ấy vô tình, còn mỗi em tìm kiếm khi hạnh phúc chôn vùi sâu.
Người yêu hỡi, trên phố đông vui nhưng cớ sao tim anh đau nhói
Vì kí ức xưa đong đầy và những lúc ta sum vầy, hạnh phúc cứ như âm thầm tìm cách để bỏ mặt nhau.
Mùa đông ấy, ta nắm tay nhau sưởi ấm bao yêu thương cớ sao
Mùa đông năm nay ta lặng thầm trong cô đơn, nghe từng hồi chuông ngân vang khi lệ cứ tuôn làm ướt đôi mi thât buồn.