Ngày nào A yêu E, A đã quen trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào A yêu E, A đã quên với trời hạnh phúc mới.
E ơi Đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim A như ngừng thở, từ sau ân tình đó.
E nghe không? Mùa đông... mùa đông.
Ngày nào ta xa nhau, A bước lê trong vùng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo qua, A đã quen với đường đời băng giá.
Xưa hôn E một lần, rồi đau thương tràn lấp
A yêu E một ngày, và xa em trọn kiếp
Nên A yêu mùa đông, nên A yêu mùa đông,
Ôi mùa Đông của anh.
ĐK:
A chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái.
A chỉ là người say bên đường E nhìn thấy.
E đi đi, người điên không biết nhớ
Và người say không biết buồn.
Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý,
Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý.
Như đôi ta... niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao A lẻ loi.
Trời lập Đông chưa E, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
Để mặc A lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới.
Đêm chia ly A về, đường khuya E bật khóc
A xa E thật rồi, làm sao quên mùi tóc,
E hỡi E, có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian?