Ngày em bước đến, đứng trước mặt anh và nhìn anh cười
Mùa yêu mùa say đầu tiên ghé đến khi chưa đầy đôi mươi
Ngày em đi xa, giả vờ quên nhưng nhớ cả đời
Hoài niệm xưa cũ như bỗng quay về
Chuyện năm xưa lại vương mắt cay
Một thời trôi qua nhanh như một ngày
Một thời cùng em nói đến “sau này”
Dù mình đã dũng cảm để níu lấy, những điều viển vông năm tháng ngây dại
Đời chuyện tình yêu là dở dang
Họa chăng vì thế mới nhớ vô vàn?
Chỉ hỏi một điều, đời có bao nhiêu lần yêu?
Verse 2:
Giờ đây em sao, đã yên lòng để tìm một bến đợi
Chàng trai ngày đó cùng sơ mi trắng nhìn về cuối trời
Giờ thì đành thôi hai ta đừng buồn vì, mình từng đã yêu và cho hết đi
Giờ đây nhìn lại mới thấy, rằng ta tuyệt vời nhất lại là chính ta ngày tháng ấy
Một thời trôi qua nhanh như một ngày
Một thời cùng em nói đến “sau này”
Dù mình đã dũng cảm để níu lấy… những điều viển vông năm tháng ngây dại
Đời chuyện tình yêu là dở dang
Họa chăng vì thế mới nhớ vô vàn ?
Thanh xuân thật gần, mà đã đi xa thật xa
Vuốt mái tóc nhẹ, chiều buồn lang thang
Nhìn xa xăm cuối trời, lòng này anh mang
Giờ đây anh biết, cách yêu một người ra sao
Thì em đã có ai đường dài thênh thang
Còn anh ngủ quên giữa chốn mây ngàn
Phải làm sao để tìm lại một người như em
Ừ thi ta đã ngây ngô như vậy
Ừ thi ta đã ngây ngô như vậy
Vội vàng tính đến trăm năm sau này
Dù mình đã cố dũng cảm níu lấy
Những điều viễn vông nhưng chẳng thể giữ em
…
Thanh xuân thật gần mà đã đi xa thật xa
Thanh xuân thật gần mà đã … đi xa thật xa