Nam Định quê tôi không tráng lệ chẳng phồn vinh
Lòng người kiên trung sống chất phác vốn thật thà
Chuông nhà thờ rung ngày mới với những buồn vui
Bùi ngùi xao xuyến qua máy dệt nay còn đâu
Ư...hừ... một thời mắt biếc nay còn đâu
Thoáng trong tôi những âu sầu tìm lại với thời gian
Ư...hừ... cột cờ hiên ngang, sừng sững giữa vườn hoa...
Làng mạc quê tôi như bức họa chốn bồng lai
Qua cầu Đò Quan tựa thấy Vạn Lý Trường Thành
Con thuyền chao nghiêng mẻ lưới đầy tiếng cười vui
Vẻ đẹp vang xa đồng Tống Xá rạng ngời
Ứ...hừ... tượng Trần hùng dũng bên Vị Xuyên
Dáng hiên ngang như nhắc ngàn thế hệ sau
Ứ...hừ... Hùng cường bất khuất...
Tự hào, đất thành Nam