MỘT BÓNG TRĂNG
Giữa đêm buồn chỉ còn một mình,
Ngồi nhớ em yêu nơi trời xa,
Nhớ những ngày cùng người mặn nồng,
Dưới ánh trăng xưa,
Ánh trăng vàng ngày nào ngọt ngào,
Là chứng nhân cho riêng tình ta,
Có một người lặng thầm nguyện cầu sẽ không cách xa,
Vậy mà sao hôm nay trăng buồn,
Vì nhớ ai trăng kia lệ rơi,
Bởi vì em đã quên câu thề phải không trăng hởi,
Này trăng hởi chăng ở trên cao rằng người có biết em tôi nơi nào,
Tại vì sao lặng im thế chăng cho tình tan vỡ,
Này trăng hỡi chớ khóc nghe trăng từng ngày tôi vẫn giữ nguyên câu thề,
Để tình yêu mình chao đến nhau sẽ không nhạt màu.