Em đã cần một bờ vai lớn khác
Nơi mà em tin sẽ cho em yên bình
Em đã cần một bàn tay ấm áp
Không nhiều vết chai sần như anh vẫn mang
Vì yêu em anh chẳng ngại gian khó
Vì thương em anh quên những gì mà anh có
Mà sao em đi không lý do
Người vẫn biết anh nhiều lắng lo
Em quên rồi người cùng em sớm tối
Những lần đón đưa chiều mưa bước vội
Em quên rồi nụ cười trong nước mắt
Khi người nói câu mình kết thúc thôi
Chỉ mong sao là lời em nói dối
Người giận anh nên buông những câu từ tức tối
Mà sao qua bao năm tháng trôi
Người chẳng về dù còn nhớ lối
ĐK:
Giọt nước mắt anh rơi không phải anh tồi
Mà sợ người ta không thương em nhất trên đời
Sợ bờ mi em mong manh dễ khóc cười
Sợ trái tim em đau khi họ lừa dối
Chỉ cần đôi môi em luôn nở nụ cười
Thì dù em đang bên ai anh cũng yên lòng rồi
Người vội quên khi xưa đã hứa những lời
Rằng sẽ không khi nào em bên người mới
Em ơi!