Mỡ Mỏng

Trình bày: 

DatManiac


[Verse1]
Cơn đau này so sanh như do đánh tận da non
Bây giờ ngoài đường, những người lạ bắt đầu nhận ra con
Nhưng con không còn tới quán ăn hay băng qua mỗi sáng
Có mùi khói đánh thức giác quan bay ra khỏi trán
Con đã lớn con chỉ muốn xin trinh sát đêm nay
Với túi đồ dùng qua loa, linh tinh vác trên vai
Hát lên mic át luôn bao tiếng mắng quát bên tai..
..suốt bao năm bao vây mảnh đời kiếm chác, xin nhai
Cho người gác đêm ngoài đảo
Cho họ thêm hoài bão
Cho người hát lên cạnh nhau
Nên cái ác nên dùng dao
Lo những đứa nhỏ tiếc thương tuổi thơ mình hiện có
Nhà lầu đã nhiều, chỗ thả diều hay tất cả những chuyện đó
Vẫn tới trường trên sông, những khu vườn mênh mông
Đi xây công trường không tên quanh từng cánh rừng bên hông
Đi xuống đường tham gia quanh những bức tường bê-tông giam ta
Mong người Việt Nam thả người Việt Nam ra.
[Hook]
Ta đã bắt những con sâu trên lá, trên hoa
Em muốn khắc cả tên tôi lên đá, lên da
Con chỉ muốn sống những ngày còn bên má, bên ba
Con đường không còn lối đi cho nên hóa nên ta
Mẹ ơi ! Đưa tay rước hóa bình
Cho người mang dây cưa cây trước nhà mình
Cho đường hai bên xưa nay ngước và nhìn
Và xin là mây mang mưa bay ướt đời Vàng.
[Verse2]
Nhiều than thuốc không thể giảm các cảm giác đau
Như toan tính hay lạm phát "thảm sát" nhau
Suy nghĩ sẽ ra sao rồi thử
Dù cho bao đời nữa chúng ta vẫn trau dồi chữ
Tôi đã quen với cái đói, quên đi thế nào là no
Thấy từng mái ngói nằm xa xa những ngôi nhà to
Thấy ngôi trường anh em tôi trôi vào đó
Tôi và nó không còn nhỏ, tay nắm chặt gói xôi màu đỏ
Đòa tàu cá..bị bọn lạ mặt bên ngoài tràn vào phá
Hàng rào khóa đóa hoa vàng màu lá
Bình yên trở thành một món hàng đầu giá toàn cầu hóa
Chính con đường này đang khiến nghệ thuật được sang trang
Chính con đường này mang đến một nơi thật gian nan
Trải dải lên điều tuyệt vời ta đang có
Và điều tuyệt vời ta mong muốn được ngày ngày mặt trời qua ngang đó.
(Oh)
[Hook]
Ta đã bắt những con sâu trên lá, trên hoa
Em muốn khắc cả tên tôi lên đá, lên da
Con chỉ muốn sống những ngày còn bên má, bên ba
Con đường không còn lối đi cho nên hóa nên ta
Mẹ ơi ! Đưa tay rước hóa bình
Cho người mang dây cưa cây trước nhà mình
Cho đường hai bên xưa nay ngước và nhìn
Và xin là mây mang mưa bay ướt đời Vàng.
[Verse3]
Đâu đó giàu và tại đâu có nghèo
Thì người ta vẫn lấy thịt từ bồ câu, chó, mèo
Rừng cứu lấy người còn người đấu giá rừng
Việc tốt có mấy lần còn việc xấu quá chừng
Mây đen chỉ vì xa xa là thấy nhà máy
Tiền không thể mang về được từng cánh rừng già cháy
Bóng tối đi theo ống khói lên trên
Nổi lênh đênh như sóng, gói theo những cuộc đời nói bên trên
Có thể không nhận ra, nhưng tuyệt vọng thật đáng tự hào
Giúp cho ta có thể chống lại bất kì sự kháng cự nào
Lúc mất mát thì mới thấy được đời có những thứ nó đã viết thành lời
Nhất thiết phải kiếm được lời, phải biết sành đời ?!
Ta muốn uống cạn khi buồn và muốn uống cạn khi tức
Với tới chân trời mới với giới hạn tri thức
Và yêu thương là người bạn duy nhất
Làm người thầy tâm đắc và cho khổ nạn đi mất.
(Oh)

Thể loại:  Việt Nam,  Rap Việt


Nghe thêm