1. Nâng chén lên ta uống buồn ơi
Ta muốn say quên đời phũ phàng
Buồn cho nhân thế sao cứ dối lừa nhau
Người quen sao nỡ vô tình làm lòng mình đau.
2. Ta muốn tin, ta muốn được yêu
Ta muốn ta vui cười với đời
Mà sao chua chát, sao nước mắt lại rơi?
Tình trong nhân thế sao giờ lại bạc như vôi?
ĐK:
Người bỏ tôi đi trong một chiều thu rất vàng
Người bỏ tôi đi nơi này tôi buồn lắm!
Lòng này cô đơn từ bao năm trước
Tôi vẫn gượng vui mỗi khi bên người
Mà giờ người đi cho tôi một mình.
3. Trong thế gian ta có còn ai?
Ai nhớ ta? Ai cần đến mình?
Người ta yêu mến nay cũng đã bỏ đi
Ngày mai ta sẽ vui cười được mấy khi.
1. Nâng chén [Am] lên ta uống buồn [F] ơi
Ta muốn [Dm] say [G] quên đời phũ [C] phàng [E7]
Buồn cho nhân [Am] thế sao cứ dối lừa [F] nhau
Người quen sao [Dm] nỡ vô [E7] tình làm lòng mình [Am] đau.
2. Ta muốn [Am] tin, ta muốn được [F] yêu
Ta muốn [Dm] ta [G] vui cười với [C] đời [E7]
Mà sao chua [Am] chát, sao nước mắt lại [F] rơi?
Tình trong nhân [Dm] thế sao [E7] giờ lại bạc như [Am] vôi?
ĐK:
Người bỏ tôi [A] đi trong một chiều thu rất [C#m] vàng
Người bỏ tôi [Bm] đi nơi [E7] này tôi buồn [A] lắm!
Lòng này cô [D] đơn từ bao năm trước
Tôi vẫn gượng [C#m] vui mỗi khi bên [F#m] người
Mà giờ người [Bm] đi cho [E7] tôi một [A] mình.
3. Trong thế [Am] gian ta có còn [F] ai?
Ai nhớ [Dm] ta? [G] Ai cần đến [C] mình? [E7]
Người ta yêu [Am] mến nay cũng đã bỏ [F] đi
Ngày mai ta [Dm] sẽ vui [E7] cười được mấy [Am] khi.