Ngày ấy ngoại cho con miếng vỏ cau xanh màu.
Ngày ấy vị thoáng cay tô nét xinh khoe nụ cười,
Để một đời nghe lòng mình thắm một tình một tình yêu,
Để ngọt ngào nghe hơi thở thắm một tình một tình thương.
Rồi ngày ấy con chào đời, theo dòng thời dòng thời gian .
Đợi ngày tháng xuân độ vàng, nét trai làng dỗi hờn ghen.
Một người bà thân đã già ven đường làng miếng trầu cau,
Hội cuộc đời bên mọi người, con thuyền tình thắm mối đường duyên.
Chợt ngày đến đông thật đầy, con xa dần bóng chiều làng quê.
Vị còn thắm hương còn nồng, bước tình hồng ngõ lối mòn non.
Và cụ bà nay thật già mắt nhạt nhòa ngày tháng dần xa.
Để một lần trong nhiều lần cha đợi chờ chờ bước đường quen.
Tìm ngọt ngào nghe hơi thở, tìm nụ cười dịu thắm bờ môi.
Rồi một sáng tim ngóng chờ , nỗi mong chờ vẫn thờ ơ.
Chợt nhận thấy không bến bờ, mắt dần mờ, hơi thở làm ngơ.
Rồi cuộc đời không còn chờ, không đợi chờ.
Hỡi cuộc đời sao nỡ thờ ơ.
Tìm dòng đời nhưng dòng đời không còn chờ, ôi dòng đời lặng mãi làm ngơ.