Trăng lạnh treo trên vườn hoang vắng
Lều tranh lên lết ánh đèn dầu
Cánh cửa ấy đêm đêm vẫn mở
Khói nhang mờ quyện với sương khuya
Mẹ ngồi đây nhiều năm chờ đợi
Thành tượng người vô cảm giống thời gian
Bóng già in tường vôi loang lỗ
Nước mắt đứt tình đông thành đá lạnh
Tiếng sao sang gọi mùa về khô lá
Tiếng thở dài xé vun không gian
Tiếng mõ cầu an giọng lóng đêm mùa hạ
Hun hút thời gian mẹ đợi anh về
Hun hút thời gian mẹ đợi anh
Anh đã thành áng mây Trường Sơn
Theo gió trời bay xa thật xa
Lá trầu khô đừng vội hóa đá
Mẹ lặng yên ngồi ngóng con về
Mẹ lặng yên ngồi ngóng anh về
Nỗi lòng mẹ mong con